Giấc Mộng Tước Lộc - (爵祿之夢) - Chương 8 - Bình yên tự tại
Chương 8 - Bình yên tự tại
Những lá thư kêu gọi mọi người đoàn kết lại lật đổ ngai báu được truyền đi nhanh chóng lan khắp kinh thành. Trong vòng chưa đầy một tháng, dưới sự dẫn dắt khôn khéo của Tín Trung, nhiều đại thần từng giữ thế trung lập nay bắt đầu ngả theo ông. Dĩ nhiên người nào vốn bất mãn Liên Công từ lâu hay từng bị ép buộc im lặng cũng đồng lòng, thêm cả các quan tướng nơi biên cương từng bị đình lương cũng tức tóc quay về.
Và quan trọng nhất, Tín Trung là người uy tín trong triều từng
giữ trọng trách trọng thần dưới hai triều vua nên việc ông đứng ra không khiến
ai bất ngờ. Ai ai cũng an lòng vì trong mắt họ, việc ông tiếp nhận ngôi vị sẽ
là cách chuyển quyền êm thấm nhất, giảm đổ máu, giữ vững xã tắc. Không một tiếng
phản đối lớn nào xuất hiện. Tất cả như đã âm thầm đợi ngày này.
Một buổi chiều, trong đại sảnh phủ Tín Trung, ông đứng trước
những người đã cam tâm đi theo, giọng trầm ổn vang lên:
"Thiên hạ bao năm nay dưới trướng của một triều đình mục
nát, để mặc bọn nịnh thần thao túng, lòng dân ly tán, trung thần bị bóp nghẹt.
Hôm nay, ta không vì vinh hoa mà đứng lên mà do không thể tiếp tục nhắm mắt làm
ngơ trước bạo quyền. Nếu chúng ta không đứng dậy, ai sẽ làm điều đó cho con
cháu mai sau?"
Ông dừng lại một chút rồi nâng cao cuộn sớ cáo trạng trong
tay:
"Từ giờ phút này, ta thay mặt những người còn lương tri
trong thiên hạ dẹp bỏ ác đảng, trừ khử kẻ biếm quyền. Cái tên Liên Công từ nay
sẽ không còn chỗ dung thân trong đất nước này. Hoàng đế già yếu, không còn minh
mẫn, để cho gian thần làm loạn. Ta sẽ thay ngài chấn chỉnh càn khôn, phục hưng
cơ nghiệp."
Ánh mắt Tín Trung quét qua từng khuôn mặt, giọng ông trầm xuống:
"Nếu có kẻ nào còn lưỡng lự cứ rời đi nhưng nếu còn một
người bên ta, chúng ta sẽ bước lên vì dân và một tương lai triều chính trong sạch.
Tất cả quỳ gối, cúi đầu xưng thần. Không ai còn nghi ngại.
Những người từng chần chừ đã hạ quyết tâm, mang theo quân đội, lương thảo và cả
lòng tin trao vào tay Tín Trung. Trong đêm mưa lất phất đầu hạ, đại quân bí mật
tiến về hướng hoàng thành.
Tin lan khắp các doanh trại và các trấn lớn. Cờ hiệu của Tín
Trung được dân chúng lặng lẽ thắp đèn đón dọc đường đi. Khi ánh bình minh chưa
kịp lên, quân khởi nghĩa đã áp sát cổng thành. Các cửa nội đô mở ra như đã đợi
sẵn. Không có đổ máu. Không có chống đối.
Dân chúng kinh thành chỉ đứng yên nhìn, rồi dần quỳ xuống. Họ
không cần biết kẻ lên ngôi là ai, họ chỉ cần biết thoát khỏi một triều đại cũ
thối nát là hạnh phúc biết bao.
Tín Trung dẫn đầu, cưỡi ngựa qua Đại Lộ Thiên Đạo, tiến thẳng
đến tẩm cung. Tinh Tâm bước sát bên ông, ánh mắt không dao động, gương mặt lạnh
như sương sớm. Khi đến cổng tẩm điện, ông phất tay ra hiệu. Binh lính lập tức
phá cửa, tiếng gỗ gãy vang lên như sấm.
"Không ai được chần chừ. Ai chống đối, chém! Bắt sống tất
cả!" Tín Trung ra lệnh dứt khoát, giọng vang như chuông đồng.
Tẩm điện bật mở. Bên trong, Liên Công đang cởi trần, đầu
nghiêng sát vào ngực lão hoàng đế, tay vẫn xoa bóp vai cho ông ta một cách nhuần
nhuyễn. Trên người chỉ quấn một tấm áo choàng lụa mỏng, làn da lấp lánh dưới
ánh đèn nến. Lão hoàng đế ngồi lặng yên như gỗ đá, đôi mắt lờ đờ, gần như vô hồn,
còn Liên Công thì quay phắt lại khi nghe tiếng động.
Ánh đèn từ bên ngoài hắt vào, soi rõ hai bóng người đứng giữa
cửa điện: Tín Trung và Tinh Tâm. Một người áo giáp oai nghi, ánh mắt như thép
rèn. Một người trường bào gọn gàng, ánh nhìn lạnh lẽo không gợn sóng. Lão
hoàng đế mập ú, thân hình đồ sộ, đang ngồi ỳ trên đầu sập, mắt mờ đục, tay run,
không còn tỉnh táo để hiểu điều gì đang xảy ra.
"Ngươi vẫn còn mơ ngồi trên bụng rồng mà múa vuốt sao,
Liên Công?" Tín Trung cất tiếng, giọng trầm như đá va nhau.
Tinh Tâm bước lên nửa bước, nhìn thẳng vào kẻ từng hại người
thân mình, môi mím lại rồi nhả ra từng chữ:
"Dậy đi, ngươi không còn tư cách được nằm nơi này nữa.
Trò hề này kết thúc rồi."
Tín Trung bước thẳng vào giữa điện, ánh mắt không một gợn
sóng:
"Toàn triều đã quy phục. Người người đã chọn chính đạo.
Hoàng thượng, ngài đã để ác quỷ hoành hành, dung túng gian thần, khiến xã tắc
điêu linh. Giờ là lúc ngài phải chịu trách nhiệm trước thiên hạ."
Ông ra hiệu. Hai binh lính tiến tới đỡ lấy hoàng đế.
Lão hoàng đế mập ú rên rỉ ú ớ, hai tay vung loạn, miệng lắp
bắp:
"Trẫm... trẫm sẽ ban thưởng... Tín Trung... khanh đừng
phản... trẫm... có thể..."
Tín Trung quay mặt đi, không thèm nhìn lại. Binh lính không
chờ lệnh nữa, kéo lão ra ngoài, tiếng cầu xin tan giữa tiếng bước chân dứt
khoát.
Còn lại trong điện, Liên Công ngồi thẫn thờ, người vẫn run rẩy
vì chưa kịp kéo áo. Tín Trung nhìn hắn bằng ánh mắt sắc như dao:
"Tên này ta giao cho cậu toàn quyền xử lý."
Tinh Tâm không nói gì. Chàng bước chậm rãi tới, đôi giày lướt
nhẹ qua nền đá, mỗi bước như dồn lại những tháng ngày uất nghẹn. Khi chỉ còn
cách Liên Công một sải tay, chàng vung chân, đá mạnh một cú vào bụng hắn.
Liên Công bật ngửa, ôm bụng rên rỉ, mặt tái đi vì đau và sợ.
Tinh Tâm cúi xuống, nhổ một bãi nước bọt lên mặt hắn, ánh mắt
không còn là căm hận – mà là sự khinh miệt đã lạnh thành sắt:
"Ngươi giết người để leo lên. Ngươi đạp lên bao sinh mạng
để thỏa mãn tham vọng méo mó của bản thân. Ngươi vơ vét của dân, bịt miệng
trung thần, đạp nát những gì còn lại của nhân nghĩa. Nhưng thứ khiến ta muốn tự
tay xử ngươi – là vì Trang Hoa."
Giọng chàng trầm xuống, khô và rát:
"Chỉ vì ngươi không chịu nổi ánh sáng của người khác.
Chỉ vì nàng là một đóa hoa quá đẹp trong mắt kẻ chỉ biết ghen tỵ nên ngươi đã bẻ
gãy cành hoa đó bằng tay trần. Chỉ để chứng minh rằng ngươi cũng có thể khiến
người khác quỳ xuống."
Liên Công thở dốc, mặt trắng bệch, không đáp được lời nào. Hắn
chỉ còn biết lùi dần vào góc điện, như con chuột bị dồn vào bẫy.
Tinh Tâm bước thêm một bước, cúi xuống sát mặt hắn, giọng trầm
lạnh:
"Ngươi tưởng chỉ có ngươi biết dùng người? Tưởng chỉ có
ngươi đủ mưu để sống sót giữa bầy sói? Nhưng nhìn đi, ngươi thua. Và ngươi thua
vì ngươi quá hèn hạ để có được lòng người."
Miệng Liên Công rướn lên, khóe môi rướm máu. Hắn ho khan mấy
tiếng, rồi cười, giọng khàn khàn:
"Ngươi nói như thể ngươi cao thượng lắm... Nhưng càng
nhìn ngươi, ta càng thấy quen. Rất giống ta… cái thời cũng mang trong người một
nỗi hận, một giấc mơ lớn. Rồi cũng sẽ như ta thôi. Ngươi đã bước vào vũng lầy
quyền lực... và càng đi, sẽ càng không dừng được. Ha Ha"
Hắn nhổ ra một ngụm máu vào mặt Tinh Tâm, mỉm cười méo mó. Tinh
Tâm khẽ bật cười vuốt bãi máu hôi tanh trên mặt mình một cách khinh bỉ và bảo:
"Ngươi thật đáng thương. Đến lúc này mà vẫn cố ví kẻ
khác với chính mình để bào chữa cho cái thối nát của bản thân. Không, ta không
giống ngươi. Ngươi vì ganh tỵ mà giết người, vì dâm loạn mà hại nước, vì sợ hãi
mà bán đứng nhân tâm. Còn ta trừng phạt kẻ như ngươi là để giữ cho thiên hạ
không còn một Liên Công thứ hai."
Chàng cúi xuống, ánh mắt rọi thẳng vào mặt kẻ đang hấp hối:
"Ngươi sẽ không chết dễ dàng. Cái chết với ngươi là quá
nhẹ. Ta sẽ để ngươi sống để nếm đủ nhục nhã. Để mỗi hơi thở là một lần ngươi phải
nhớ rằng chính ngươi đã phá nát chính mình."
"Rồi nhà ngươi cũng sẽ như ta!”
Liên Công gào trong vô vọng khi bị thị vệ kéo ra ngoài.
Vài ngày sau, khi sóng yên biển lặng, Thành An đến thăm phủ
mới của Tinh Tâm nơi từng là một biệt viện khá nhỏ nay được ban thưởng lại như
một phần thưởng xứng đáng cho công trạng trong khởi nghĩa. Phủ rộng, vườn được
chăm tỉa kỹ lưỡng, bậc thềm lát đá thanh ngọc, lính canh gác nghiêm cẩn, gia nô
tấp nập ra vào.
Thành An, với y phục tươm tất và mái tóc buộc gọn, bước qua
cổng lớn mà không cần lính dẫn đường. Hắn không còn là kỹ nam. Không còn là cái
tên thấp kém sống bằng sắc và thân thể. Tín Trung đã đích thân xóa bỏ thân
phận cũ cho hắn, ban cho một chức vị nhỏ trong ty Giám sát và hậu bổng đủ sống
cả đời. Dù không giữ chức lớn, nhưng ai cũng biết người này từng góp phần quan
trọng trong việc đưa sự thật ra ánh sáng.
Khi Tinh Tâm bước ra nghênh đón, ánh mắt hai người chạm nhau
như gió lặng giữa giông. Không cần nhiều lời, không cần rượu mừng. Chỉ là một nụ
cười nhẹ và cái gật đầu như thể cả hai cùng hiểu rằng thời thế đã xoay chuyển,
và họ không còn là những kẻ cúi đầu giữa bóng tối nữa, mà là những người sống
sót đứng thẳng lưng giữa ánh sáng của một thời đại mới.
"Lâu rồi mới gặp lại huynh trong yên bình thế
này," Tinh Tâm nói, giọng không giấu được vẻ nhẹ nhõm.
"Yên bình? Nhưng có lẽ vẫn chưa quen lắm," Thành
An mỉm cười, ánh mắt lướt qua dãy hành lang phủ thênh thang.
"Nghe nói huynh được ban chức, có nơi an cư và bổng lộc
đầy đủ. Cũng xem như hiển hách rồi đó." Tinh Tâm đưa tay mời hắn vào sảnh.
Thành An chỉ khẽ lắc đầu:
"Ta đã từ chối chức vị ấy. Ta chỉ xin giữ lại quyền tự
do ra vào và một khoản trợ cấp để không phải sống lại bằng thân thể mình nữa là
đủ. Với ta như vậy đã là hậu hĩnh rồi."
Tinh Tâm hơi sững lại, nhướng mày nhìn hắn:
"Huynh từ chối thật sao? Một chức quan nhỏ cũng là
chính danh, là bước đầu dựng lại tên tuổi. Huynh có học, có đầu óc sao lại
không muốn tiến xa hơn?"
Thành An mỉm cười, không chối mà cũng chẳng tự hào:
"Vì ta không muốn. Cả đời ta đã sống trong vai diễn cười
nói làm vui lòng khách làng chơi đã mệt mỏi lắm rồi. Giờ được tự tại, không
tranh, không ràng buộc, không ai sai khiến. Chỉ cần thế là đủ. Ta không muốn bước
vào một cuộc đua mới chốn qyan trường chỉ để quay lại nơi mất tự do với cái
danh xưng mà ta không cần."
Tinh Tâm trầm ngâm một lúc rồi đáp:
"Đệ lại không giống huynh. Sau tất cả, đệ càng tin rằng
quyền lực mới là thứ giúp bảo vệ thứ ta yêu quý. Không danh, không phận, sớm muộn
cũng bị giẫm dưới chân người khác. Đệ muốn đứng nơi không ai dám động đến ta nữa.
Không bao giờ nữa..."
Thành An bật cười nhẹ, nhưng trong mắt vẫn là một tầng yên
tĩnh không dao động:
"Gần vua như gần cọp. Ta không đủ gan bước sát vào nơi
mỗi cái gật đầu hay lắc đầu đều đổi cả mạng người. Ta đã nhìn thấy đủ rồi từ
ánh mắt khó lường đến nụ cười giả lả. Giờ đây, một chén trà ấm hay một đêm ngủ
tròn với ta đã là xa xỉ."
Tinh Tâm hơi cau mày, không phản bác ngay mà đáp bằng giọng
kiên định:
"Nhưng cũng chỉ khi gần vua mới có thể góp công, góp sức,
mới có thể xoay chuyển đại cục. Nếu cứ đứng ngoài hoài, huynh sẽ như con rối để
người khác sai khiến thôi. Chính nhờ vào lòng tin của Tín Trung, đệ mới có thể
xử trí Liên Công như hôm nay. Nếu không đứng gần ông ấy, huynh nghĩ ta có cơ hội
đó sao?"
Thành An mỉm cười, khẽ gật đầu xem như chấp nhận lời của
Tinh Tâm mà không phản bác, cũng chẳng tán đồng. Đôi mắt hắn vẫn giữ vẻ điềm
nhiên như gió thoảng, không vướng bụi trần.
Thấy thế, Tinh Tâm hơi nhíu mày, giọng trầm xuống:
"Huynh không tin đệ? Được, để đệ cho huynnh thấy. Đích
thân ngài Tín Trung đã giao toàn quyền xử trí Liên Công cho đễ chẳng phải chuyện
thường. Đệ sẽ cho huynh xem một kẻ từng ngồi trên đầu bao người, giờ cúi rạp ra
sao khi đệ giơ tay chỉ đạo. Huyhnh sẽ thấy được thế nào là quyền lực thực sự! Thứ
có thể đổi vận mệnh kẻ khác chỉ trong một cái liếc mắt."
Tinh Tâm dẫn Thành An rời khỏi đại sảnh, đi theo một con đường
nhỏ lát đá sau vườn, lối mòn hẹp được phủ kín bởi hàng trúc già và tán cây rậm
rạp. Không khí dần trở nên âm u, từng luồng gió lạnh luồn qua những khe lá phát
ra tiếng xào xạc như tiếng thì thầm của oan hồn. Dưới chân, đá rêu trơn trượt,
thi thoảng còn có dấu vết ẩm thấp như thể nơi này hiếm khi có người lui tới.
Thành An vô thức kéo sát áo choàng, ánh mắt thoáng ngờ vực:
"Ngươi giấu hắn ở đâu? Sao lại chọn nơi... âm khí nặng
như thế này?"
Tinh Tâm không đáp, chỉ nhếch môi cười nhạt. Ánh mắt chàng
khi đó không còn là ánh mắt người đọc sách, mà là ánh mắt của kẻ nắm trong tay
vận mệnh người khác. Chàng bước tiếp, đưa hắn vòng qua vài lối rẽ đầy bụi gai,
đến một khoảng sân gần như bị bóng cây nuốt trọn.
Ở đó, một chiếc chuồng lớn bằng sắt đen nằm lọt thỏm sau bụi
tùng dại mọc cao quá đầu người. Những thanh sắt hoen gỉ vì ẩm, dây leo quấn
quanh như xích trói thêm lần nữa. Gió lùa qua khe chuồng phát ra tiếng kẽo kẹt
như tiếng rên rỉ của dã thú.
Trên nóc chuồng, có gắn những tấm gỗ nhỏ sắc nhọn đâm ra
ngoài như thể để ngăn cả chim chóc đáp xuống. Không khí xung quanh đặc quánh
mùi ẩm mục, xen lẫn mùi sắt gỉ và một thứ mùi ngai ngái như máu khô lâu ngày.
Khi đến gần, mùi hôi nồng bốc lên khiến Thành An phải đưa
tay che mũi. Hắn chững lại, ánh mắt trợn to kinh hoàng khi nhìn thấy thứ bên
trong.
Liên Công không áo, không quần, bị trói cả tay lẫn chân bằng
xích sắt, cơ thể bầm tím, nằm sấp, thở như không ra hơi. Mắt hắn dại đi, miệng
không còn đủ sức nói thành lời, chỉ phát ra những tiếng rên khe khẽ như tiếng
chuột bị dồn góc. Quanh hắn là máng gỗ nhỏ đựng cơm thiu nước đục, góc chuồng
còn có vết máu cũ chưa khô.
"Trời ơi... ngươi... làm gì vậy...?" Thành An lùi
lại nửa bước, mắt vẫn chưa dứt khỏi cảnh tượng trước mặt.
Tinh Tâm chỉ khẽ đáp:
"Ta đã hứa để hắn sống đủ lâu để hắn nhớ mỗi ngày rằng
mình là ai. Là thứ gì."
“Ý ngươi là?” Thành An mấp máy môi nói không nên lời.
Thành An thấy xung quanh có hai ba con chó to lớn đang dần
tiến lại vây quanh Liên Công. Một con bắt đầu le lưỡi nhiễu nhão nước bọt liếm khuôn
mặt hốc hác của hắn. Một con vòng xuống cánh mông của gã thái giám hít một chút
rồi bắt đầu chồm tới, giữ chặt vai Liên Công bằng móng vuốt sắc nhọn làm trầy cả
bả vai hắn. Con chó ấy đưa con giống nóng hổi to lớn chọt vào lỗ huyệt của Liên
Công nhanh chóng không thương tiếc.
“Aaaa!!!” Liên Công rú lên trong đau đớn, máu từ dưới hạ thể
rỉ xuống. Thành An dần hiểu ra mùi hôi tanh và những vết máu khắp nơi đến từ
đâu…
“Ta muốn thấy tên cẩu nô tài này quan hệ với chó mới đúng với
thân phận thái giám của hắn!” Tia mắt Tinh Tâm lóe lên vẻ độc ác điên loạn mà
Thành An chưa từng thấy trước đây, Tinh Tâm phấn khích chỉ tay vào cái thân tàn
ma dại của Liên Công. “Ta đã cắt đứt hết gân tay gân chân hắn rồi để hắn không
thể bỏ trốn được.”
Con chó vừa nhấp lên xuống liên tục, vừa thở liên tục. Một
con khác tiến lại gần dí con giống đỏ lựng tràn đầy nhựa sống vào miệng của
Liên Công mà nhấp. Hai miệng trên dưới của hắn bị thụt ra vào tới tấp không thương
tiếc trong khi tay chân không nhấc lên phản kháng được. Hắn giờ đây như một khối
thịt mặc cho người ta hành sự. Được một lúc thì cả hai con chó xoay người báo
hiệu chúng sắp xuất tinh. Phần thân chúng phồng to lên rồi xuất ồ ạt dòng tinh
nóng hổi từ hai phía. Do xuất quá nhiều mà thân dưới của Liên Công giãy dụa
theo bản năng, còn miệng hắn thì sặc sụa tinh dịch đến nỗi trào ra cả mũi.
“Ngươi thật quá vô nhân đạo! Ngươi không còn là Tinh Tâm ta
biết…” Thành An nhịn không được thốt lên.
Tinh Tâm quay sang nhìn hắn, ánh mắt không giận dữ mà chỉ
nhướng nhẹ mày:
"Vì để dám làm điều huynh không dám? Huynh gọi đó là vô
nhân đạo nhưng huynh quên rồi sao? Chính hắn từng khiến biết bao người phải chết
trong đau khổ. Đến cả một người lương thiện đáng thương như Trang Hoa cũng
không thoát khỏi nanh vuốt của hắn"
Không khí nặng xuống, nhưng không căng thẳng đến mức gay gắt.
Thành An không đáp, chỉ siết chặt vạt áo, ánh mắt lảng đi nơi khác. Còn Tinh
Tâm, sau một thoáng im lặng, quay lại nhìn Liên Công trong chuồng, giọng bình
thản như đang kể lại một việc đã rồi:
"Để hắn chết là quá dễ. Sống, mới là hình phạt. Và ta
muốn hắn phải sống như thế cho đến khi hắn van xin được quên đi chính tên của
mình!"
Thành An lặng thinh một lúc lâu, rồi lắc đầu chậm rãi. Không
nói gì thêm, chỉ có đôi mắt hơi cụp xuống, ánh nhìn trĩu nặng như vừa cắt bỏ một
phần niềm tin.
Trong lòng hắn, một nỗi ghê tởm mơ hồ len lỏi không chỉ dành
cho Liên Công, mà còn dành cho chính người đang đứng bên cạnh mình.
"Ta xin cáo lui. Mai ta phải rời kinh, về quê sớm. Còn
vài thứ cần thu xếp."
Giọng Thành An không lạnh, cũng chẳng xa cách nhưng vừa đủ để
không cho phép Tinh Tâm nói thêm gì nữa.
Hắn xoay người rời khỏi khu vườn âm u, bóng áo chầm chậm khuất
sau lối trúc mờ sương.
Dọc đường quay lại phủ, bước chân Thành An chậm dần. Trong
lòng hắn dấy lên một cảm giác hoang mang khó gọi tên. Thế sự xoay vần nên có chăng
con người cũng đổi thay? Ai rồi cũng có thể trở nên xa lạ, kể cả những người từng
được xem là chính trực nhất.
Thành An không biết điều mình vừa thấy khiến hắn sợ Liên
Công... hay sợ cả Tinh Tâm.
Chỉ một điều hắn biết rõ: hắn không muốn dính líu gì thêm đến
những cuộc tranh đấu như thế nữa. Chỉ mong những tháng ngày sau này, nơi quê xa
gió lặng, sẽ không còn những cảnh tượng dơ bẩn và méo mó như thế hiện ra trước
mắt hắn một lần nào nữa…
Comments
Post a Comment