Lính Thủy Đánh Bộ - Chương 2
Tác giả: Zoroaster
Người dịch: Jarry Fang
Nguồn: https://eunuchworld.co/marines-2/
Cậu bé tắm rửa cho tôi khỏa tay trong nước để tinh dịch (nếu có) tan biến. Cậu ấy tiếp tục tắm rửa cho tôi, vừa tắm vừa xoa núm vú của tôi, cho đến khi rửa sạch tất cả muội than, bụi bẩn và mồ hôi từ hơi nóng trên cơ thể tôi còn sót sau chuyến hành trình dài. Khi đã sạch sẽ và bị cạo sạch lông, tôi được dẫn ra khỏi hồ bơi và lau khô bằng khăn. Cuối cùng, các cậu bé mang ra nhiều loại dầu thơm, có mùi xạ hương và xoa lên cơ thể chúng tôi. Chúng tôi trở nên bóng bẩy dưới ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ, và tôi hơi mừng vì mình vừa xuất tinh nếu không thì tôi sẽ cương cứng khi nhìn những cơ thể được bôi dầu trước mặt.
Tiếp theo, những người lính canh dẫn chúng tôi trong tình trạng
vẫn khỏa thân xuống hành lang và lên một cầu thang rồi vào một căn phòng mới.
Căn phòng này có một giếng trời lớn ở giữa phòng khiến cho vô số tấm vải đầy màu
sắc treo trên tường trông như một mê cung màu sắc kỳ ảo. Một số người đàn ông mặc
quần áo sáng màu di chuyển xung quanh, cắt từng đoạn vải và đưa cho những người
khác có vẻ đang may vá. Chúng tôi bị bắt đứng thành một hàng ở giữa phòng.
Một người đàn ông, có lẽ là nô lệ vì anh ta không đội khăn xếp
(tôi bắt đầu nhận ra khăn xếp có nghĩa là gì), đến chỗ chúng tôi cùng một cậu thiếu
niên. Người đàn ông đo vòng eo, cổ, chiều dài chân và thân mình của chúng tôi
trong khi một cậu bé khác ghi lại những số đo đó. Keane và tôi là người cuối
cùng, và với chúng tôi, họ có vẻ quan tâm hơn. Họ đo mọi thứ - vòng ngực của
chúng tôi dài bao nhiêu, độ dày của đùi và bắp chân, thậm chí cả bắp tay khi co
lại. Bây giờ tôi nhớ ra chủ của chúng tôi đã đề cập đến việc yêu thích hai
chúng tôi nên có lẽ chúng tôi sẽ được đối xử khác…
Người đàn ông đưa số đo của chúng tôi cho một người khác,
người này cắt một số đoạn vải mềm màu kem từ cuộn vải lớn. Tôi đoán đó có lẽ là
vải cotton. Anh ta ngoắc một cậu bé lại để làm người mẫu và chỉ cho chúng tôi
cách mặc khố và cách kẹp khố. Những người khác bị bắt mặc khố và được sửa lại kỹ
thuật khi mắc lỗi. Trong suốt thời gian đó, họ vẫn đang đo tôi và Keane trong
khi những người đàn ông khác nhìn chúng tôi rất nhiều.
Sau khi những người khác bị dẫn đi, những người thợ may như
nổi lên dục vọng với chúng tôi. Họ giơ những miếng vải vá để phù hợp với màu sắc
hoặc thứ gì đó, và tiếp tục đo thêm khi cần trong khi quấn chúng tôi bằng nhiều
loại vải khác nhau. Với tôi thì khá rõ ràng là họ đang đo kích thước chúng tôi
để may thêm quần áo, tôi chỉ không biết đó là gì.
Cuối cùng, họ đã hoàn thành. Lính canh lại đến tìm chúng
tôi, họ mặc khố và thắt lưng kiếm. Tôi mặc khố của riêng mình và bị dẫn đi, lần
này ra một sân bên trong trang viên của chủ nhân. Có một người đàn ông to lớn
đeo găng tay dày dài đến khuỷu tay đang đứng bên đống lửa cầm một thứ gì đó
dài. Gần ông ta là một con ngựa gỗ và máng nước. Bản thân người đàn ông này
không đội khăn xếp nhưng có bộ râu dài màu xám và mặc quần áo đen dày. Khi
chúng tôi đến gần ông ta, tôi có thể thấy mồ hôi nhỏ giọt từ khuôn mặt ông ta.
Tôi bị bắt cởi khố và nằm lên con ngựa, mông tôi nhô lên
không trung, hai chân tôi ngoéo lại với nhau. Những người lính giữ chặt tôi tại
chỗ, và từ giữa hai chân tôi, tôi có thể thấy người đàn ông lớn tuổi rút một
chiếc bàn là đóng dấu nô lệ ra khỏi ngọn lửa.
Ít nhất thì nó cũng nhỏ. Khi anh ta chạm nó vào da ở bên
mông trái của tôi, tôi giật mình và hét lên như một người phụ nữ. Anh ta giữ nó
ở đó trong khoảng thời gian mà tôi cảm thấy như mãi mãi nhưng có lẽ chỉ vài
giây, sau đó kéo nó ra và nhúng dấu đóng vào nước. Những người lính giữ tôi
trong một giây, sau đó nhúng tôi vào nước.
Cơn đau dữ dội, nhưng không tệ như tôi mong đợi. Nước đã
giúp ích rất nhiều. Khi họ kéo tôi ra khỏi nó, dấu đóng lại bắt đầu bỏng rát
hơn nữa. Họ đổ thứ gì đó dạng kem lên nó nhưng không chà xát, và cơn đau dịu đi
đôi chút. Tôi lại bị bắt mặc khố, nhưng được phép buộc lỏng để dấu đóng không bị
vải cọ xát. Keane đến sau và có vẻ anh ấy chịu đựng tốt hơn.
Những người lính phải giúp chúng tôi bước đi và nhìn chúng
tôi với ánh mắt thông cảm dù điều đó không giúp ích được nhiều. Sau đó, chúng
tôi được dẫn qua một số hành lang trở lại gần bồn tắm một lần nữa và được nằm
trên một chiếc ghế đá. Một người đàn ông đội khăn xếp mặc đồ trắng bước vào.
Ông ta có bộ râu xồm xoàm thuộc dạng ria mép Ả Rập truyền thống.
Người đàn ông này kiểm tra chúng tôi kỹ lưỡng hơn kèm khám sức
khỏe nhanh chóng. Cuối cùng, ông ta lấy một số lọ nhỏ ra khỏi túi và tiêm cho
chúng tôi thứ chất lỏng gì đó. Tôi chỉ có thể liếc nhìn những lọ thuốc, nhưng
chúng có vẻ là vắc-xin phòng ngừa một số bệnh. Tôi chắc chắn đã nhìn thấy bệnh
sốt rét nhưng chỉ biết đến đó.
Cuối cùng chúng tôi cũng được dẫn đến một nơi để nghỉ ngơi.
Đó là một căn phòng lớn với những chiếc gối lụa mềm sang trọng, nhiều chiếc có
gương hoặc đá khảm nhỏ. Cây dương xỉ treo khắp phòng và bầu không khí ẩm ướt và
ấm áp. Họ bôi thêm lô hội lên vết thương, và tôi được yêu cầu cởi khố.
Sau đó, tất cả lính canh để chúng tôi trong phòng một mình.
Mông tôi vẫn đau quá không ngủ được, vì vậy Keane và tôi đã nói chuyện. Mối
quan hệ sĩ quan/binh lính giờ đây hầu như không còn nữa, vì cả hai chúng tôi đều
bị hạ xuống cùng một địa vị. Anh ấy trông chán nản kể từ khi họ thiến chúng
tôi.
"Anh ổn chứ?" Tôi hỏi anh ta.
Anh ta thở dài, cơ ngực đồ sộ phập phồng theo hơi thở.
"Ừ." Tôi định nói gì đó, nhưng rồi anh ta lên tiếng. "Tôi đoán
là tôi chỉ thấy tệ về... anh biết đấy, tất cả chuyện này." Anh ta đưa tay
về phía háng mình.
"Không phải lỗi của anh đâu. Dù sao thì anh cũng đã cứu
mạng chúng tôi."
"Một số người đàn ông ước gì họ chưa bao giờ được cứu.
Họ nói rằng họ thà chết như những người đàn ông."
"Họ là những kẻ ngốc. Họ chỉ nói thế vì họ không chết
vì khát hay đói."
"Ừ," anh ta lại thở hổn hển, núm vú của anh ta
trông hơi cương cứng, "nhưng dù sao thì tôi không có cách nào để thực sự
biết, nhưng tôi vẫn là chỉ huy nên phải chịu trách nhiệm."
Tôi ngồi gần anh ta hơn, vỗ vai và nói. "Anh đã làm
đúng, anh bạn. Nếu không thì giờ chúng ta đã thối rữa thành xác chết rồi."
Tôi đặt tay còn lại lên đầu gối anh ta nhưng không phải để tán tỉnh.
"Có thể. Tôi không biết nữa…" Anh ấy cười với tôi
và đặt tay lên tay tôi. "Giờ tôi đoán là có thể tệ hơn."
"Mông cậu có đau không?" anh ấy hỏi tôi.
"Cảm giác như tôi bị phồng rộp do sốt và vỡ ra vậy."
"Tôi cũng vậy." Chúng tôi cười và nằm xuống. Anh ấy
liếc nhìn tôi.
"Anh biết không, buồn cười thật," anh ấy nói,
"Nếu bất kỳ ai ở nhà nhìn thấy chúng ta ngồi đây như thế này, họ sẽ đá đít
chúng ta vì tội đồng tính."
"Nếu bất kỳ ai ở nhà nhìn thấy chúng ta ngồi đây như thế
này, tôi sẽ không quan tâm miễn là họ đưa tôi về nhà."
"Ừm. Tôi hiểu điều đó." Anh ấy cũng nằm ngửa ra,
và chúng tôi nhìn chằm chằm vào bức mandala trên trần nhà. Chủ yếu là những
vòng tròn đồng tâm với các tia sáng chiếu ra, và một anh chàng nào đó ở giữa. Ở
Hoa Kỳ, tôi sẽ nói đó là Chúa Jesus, nhưng có lẽ là Allah hoặc Mohammed hay gì
đó. Tuy nhiên, nó rất đẹp - rất nhiều mảnh ghép khảm nhỏ được sắp xếp hoàn hảo
theo những họa tiết nhỏ. Chắc phải mất nhiều tháng mới làm được vậy.
Nhìn chằm chằm vào họa tiết, tôi chìm vào giấc ngủ.
Tôi đã có một giấc mơ rất kỳ lạ. Tôi nằm trên giường trong
phòng mình khi còn nhỏ, và, vì là một giấc mơ nên tôi không mặc gì. Tôi đau khổ
nhìn xuống bộ phận sinh dục của mình đã biến mất; bao gồm cả núm vú. Tôi thấy
mình ra khỏi giường và đi ra ngoài, và đột nhiên tôi thấy mình đang rớt xuống một
đường trượt nước. Có một người khác ở đó cùng tôi và tôi nghĩ đó là anh trai
tôi nhưng không chắc lắm.
Thật kỳ lạ khi những con linh dương xanh phi nước đại lên đường
trượt nước. Sau đó, tôi không nhớ nhiều, ngoại trừ một điều gì đó về việc có một
hình xăm trên lưng mà tôi không thể nhìn thấy và không nhớ là mình đã xăm.
Cuối cùng hình xăm đã tự cháy và tôi đau đớn thét lên. Tôi
không biết là gì, nhưng cảm giác thực sự tuyệt. Tôi nhận ra mình vẫn còn dương
vật, rồi tỉnh dậy.
Đó không hoàn toàn là mơ. Cậu nhỏ của tôi ướt đẫm do nước bọt
và vẫn còn cương cứng một nửa. Tôi nhìn sang Keane, ngực anh ta phập phồng chậm
rãi. Ai có thể làm điều đó? Keane ư? Vậy tại sao anh ta lại giả vờ ngủ? Tôi
nghĩ nếu là anh ta và anh ta không muốn tôi biết, thì tôi sẽ không thúc ép vấn
đề này.
Tôi nằm ngửa ra và từ từ thủ dâm, xoa tay lên những vết sẹo
mỏng như dao cạo do bị thiến để lại. Tôi vẫn đang làm quen với những cảm giác mới
mà tình dục mang lại, mặc dù cảm giác của cậu nhỏ trong tay tôi rất quen thuộc.
Tôi lại nhìn sang Keane. Cậu nhỏ của anh ta cũng cương cứng
một phần, chỉ là một con rắn nhỏ chọc vào đùi anh ta. Gần như theo phản xạ, tôi
với tay tới và giữ nó trong tay. Nó cương cứng hơn ngay lập tức, và Keane hít một
hơi nhưng không mở mắt. Tôi mỉm cười một chút – anh ấy đã tỉnh. Tôi từ từ di
chuyển tay lên xuống thân cặc của anh ấy, dụ dỗ dương vật cương cứng hơn.
Khi nó đã cứng và sẵn sàng, tôi quỳ xuống và cho vào miệng bú
mút say mê, liếm đầu khấc rồi đến thân cặc. Anh ấy rên rỉ một chút. Tôi liếm phần
dưới đầu khấc khiến anh ấy lại rên rỉ. Tôi bắt đầu di chuyển nhanh chóng, lên
xuống ...
Tôi đưa tay lên chạm vào núm vú và thấy nó cứng. Anh ấy hơi
giật mình nhưng để tôi làm. Tôi ngồi lên người anh ấy, để dương vật cương cứng
của mình cọ vào chân Keane, chống đỡ bằng một tay trong khi tay kia vẫn chơi
đùa với núm vú.
Keane xuất tinh mà không báo trước, chỉ là một cú giật nhẹ
nữa rồi một luồng chất nhờn trong suốt hầu như không có mùi vị nào chảy xuống cổ
họng tôi. Tôi bình tĩnh lại, nhả dương vật của anh ấy ra và nuốt hết xuống. Anh
ấy cuộn tròn người lại, mỉm cười.
Tôi tỉnh dậy vài giờ sau khi lính canh lay chúng tôi dậy rồi
bắt chúng tôi mặc khố. Vết thương vẫn còn đau nhưng hôm nay đã đỡ hơn nhiều,
ngay cả khi có những vết phồng rộp.
Họ dẫn chúng tôi đi lên vài tầng trong một tòa nhà khác và
vào một căn phòng lớn, xa hoa phủ đầy đệm. Rèm cửa được treo khắp phòng và đèn
treo trên trần nhà, đầy mùi xạ hương. Trong phòng có khoảng ba mươi người đàn
ông và thiếu niên. Tất cả họ đều đã bị thiến. Họ nằm dài trên gối và nhìn lên
chúng tôi một cách lười biếng, một số người hút thuốc phiện từ một chiếc shisha
ở góc phòng. Ở cửa phòng có bốn người lính canh mặc khố. Chúng tôi bị dẫn đi
qua họ và khố của chúng tôi bị lấy mất. Hai người lính hộ tống rời đi và những
người khác đóng cửa lại sau lưng chúng tôi.
Không cần phải là thiên tài để nhận ra đây là hậu cung cho
những sủng nam. Keane thở dài bên cạnh tôi.
"Có chuyện gì vậy?"
"Chúng ta sẽ chỉ như thế này trong suốt quãng đời còn lại
sao?" Keane hỏi.
"Cái gì?"
"Đồ chơi tình dục cho một gã Ả Rập giàu có. Chúng ta là
như vậy..."
"Có thể tệ hơn. Tôi tự hỏi những người khác thì
sao…" Tôi tự nhủ. Nhắc anh ấy về những người bạn có lẽ không phải là một ý
kiến hay vào lúc này.
"Có lẽ còn tệ hơn cả chúng ta. Đó có phải là điều anh định
nói không?"
"Ờ… ừ."
"Chết tiệt. Nếu chúng muốn chết, chúng có thể tự treo cổ;
tôi không quan tâm nữa." Keane tuyệt vọng đi lang thang. Tôi nghĩ mình nên
để anh ta một mình và đi tìm một chỗ để ngồi. Vài phút sau, một số người đàn
ông đến chỗ tôi và ngồi xuống cạnh tôi.
Họ cố gắng nói chuyện với tôi, nhưng khi tôi gật đầu và hỏi
họ có biết tiếng Anh không, tôi nghĩ họ đã hiểu ý tôi. Họ chỉ lấy ra một lọ dầu
hoặc thứ gì đó và xoa lên ngực tôi. Một người khác bắt đầu xoa chân, và chẳng mấy
chốc tất cả bọn họ đều xoa tay khắp cơ thể tôi. Tôi cương cứng ngay lập tức, điều
này gây ra một sự náo động. Tất cả bọn họ đều mềm mại như phụ nữ và cặc họ thì
rũ rượi không thể cương cứng như tôi.
Tất cả bọn họ đều muốn xoa hoặc chạm vào nó. Một số người liếm
một vài lần, và chẳng mấy chốc một gã muốn tôi đụ hắn. Tôi bắt đầu lao vào anh
ta, kinh ngạc trước sức chịu đựng của chính mình - tôi đáng lẽ phải xuất tinh
khá nhanh nhưng phải vậy. Tôi vẫn cứng. Gã đó phun ra một chút và rơi khỏi người
tôi. Một người khác thế chỗ anh ta, rồi một người khác nữa, và đến người thứ ba
thì cuối cùng tôi cũng lên đỉnh.
Khi tôi đã kiệt sức, họ đến chỗ Keane và thấy anh ta cũng có
thể cương được. Anh ta vẫn có vẻ miễn cưỡng làm bất cứ điều gì với một gã,
nhưng khi họ mút anh ta, quyết tâm của anh ta tan biến, và nhảy lên người gã đầu
tiên tự nguyện mà đụ như níu lại chút nam tính sót lại.
Sau khi trải qua ít nhất bốn người đàn ông, cuối cùng tôi
cũng tự xuất tinh. Nó trong và không quá đặc, nhưng rõ ràng là nhiều hơn hầu hết
bọn họ có thể làm được.
Trong vài tuần tiếp theo, chúng tôi sống khá thoải mái. Họ cố
gắng dạy chúng tôi ngôn ngữ riêng dù tôi học chậm. Sau một tháng, tôi có thể
trò chuyện cơ bản với ai đó. Chúng tôi không được phép nói tiếng Anh nếu không
sẽ bị đánh đòn. Họ cũng bắt chúng tôi tập thể dục hai lần một ngày. Vào ban
đêm, chúng tôi thỉnh thoảng được chủ nhân sủng hạnh. Ngài quan hệ với chúng tôi
một cách mạnh bạo không thương xót. Ông ta như có ham muốn vô hạn khi cặc có thể
liên tục cương cứng. Vào những đêm chúng tôi không ở cùng ông ta, chúng tôi sẽ
bị những hoạn quan khác làm phiền để quan hệ với họ.
Tôi đã gặp bốn người bạn cũ sau khoảng một tháng rưỡi sau.
Dường như lúc đó họ là lính canh và đã làm nhiệm vụ ở khu vực này của hậu cung.
Jeffries, Odenkirk và tôi đã cố gắng nói chuyện một cách lén
lút khi ngồi gần cửa. Chúng tôi sẽ nói chuyện nhẹ nhàng để tránh bị phát hiện dùng
tiếng Anh. Họ nói rằng họ đã có cuộc sống dễ dàng sau tuần đầu tiên. Sau khi
đóng dấu, họ lại được đưa đến bác sĩ và bị ép hút RẤT NHIỀU thuốc phiện.
Hai ba tuần sau đó họ quay lại và không còn dương vật, chỉ
có háng nhẵn nhụi với một vết sẹo gần như đã lành. Tôi nghĩ họ bị ép hút thuốc
phiện để họ mê man và bị thiến tàn nhẫn. Nhưng do tác dụng của thuốc phiện, cách
hành xửa của họ trở nên hơi kỳ lạ.
Tôi hỏi liệu họ có quan tâm đến việc mất dương vật không và
họ nói rằng họ không quan tâm nữa. Tinh hoàn của họ đã biến mất; một con dương
vật có ích gì, đúng không? Tôi không chắc mình có tin vào thái độ đó không,
nhưng dù sao thì tôi cũng thương hại và ghen tị với họ vì điều đó. Tôi nhanh
chóng cảm thấy mệt mỏi khi trở thành nô lệ tình dục với những gã xung quanh và cả
ngày không làm gì cả.
Ít ra những người bạn cũ cònđược dạy cách chiến đấu vào đầu
buổi tối và cũng được tập thể dục hai lần một ngày. Họ cũng được dạy ngôn ngữ.
Keane hỏi họ rằng liệu họ có đổ lỗi cho anh ấy về tất cả những gì đã xảy ra
không. Họ chỉ nhìn anh ấy chằm chằm và sau đó nhẹ nhàng trả lời là không.
Ca làm việc của họ kết thúc, và khi họ bước đi, tôi nhận thấy
những vết hằn đỏ trên lưng họ.
Nhiều tháng trôi qua. Chiến tranh ở Iraq kết thúc sau ba
ngày, Hussein đã đốt các giếng dầu, v.v. Chiến tranh đã kết thúc, và chúng tôi
chắc chắn được liệt kê là đã thương vong dù thành nô lệ cho chủ nhân Ả Rập. Tôi
trở nên thông thạo tiếng Ả Rập. Keane mất khả năng cương cứng, và ham muốn của
tôi cũng giảm dần. Cả hai chúng tôi đều áp dụng chế độ tập luyện nghiêm ngặt
hơn và bắt đầu tăng cơ để bù đắp cho tình trạng thiếu hụt testosterone.
Tuy nhiên, chủ của tôi dường như vẫn thực sự thích tôi. Tôi
vẫn không biết tại sao. Tôi đoán là tôi cũng thích ngài ấy - ngài ấy có vẻ là
người tốt. Ngài không ngược đãi chúng tôi hay gì cả, chỉ có hơi khắc nghiệt khi
trừng phạt. Chúng tôi đã nói về rất nhiều thứ, và ngài ấy bắt đầu coi trọng ý
kiến của tôi.
Một đêm nọ, chúng tôi nằm cùng nhau trên giường và chủ nhân ấy
nói rằng ngài đã quyết định cắt bỏ dương vật của Keane. "Nó không còn tác
dụng gì nữa, và tôi nghĩ hắn cũng muốn đi làm nhiệm vụ canh gác." Một lần
nữa, tôi lại ghen tị ngay lập tức, và dương vật của tôi cho thấy điều đó.
"Nô lệ nghĩ anh ấy cũng vậy," tôi đáp lại chủ nhân.
Ngài với tay xuống và xoa bóp dương vật của tôi khiến nó cứng ngay lập tức.
"Ngươi có vẻ thích vậy. Ngươi có muốn xem không?"
Tôi gừ gừ. "Vâng. Nô lệ chưa từng thấy làm lính canh sẽ
như thế trước đây."
"Được thôi. Hãy đi cùng hắn khi được gọi."
Đội bảo vệ đến đón chúng tôi vào khoảng trưa ngày hôm sau.
Tôi đã không nói với Keane chuyện gì đang xảy ra nhưng đã nói trên đường đến
đó; tôi không muốn điều đó trở thành cú sốc. Anh ta nhún vai. Tôi hỏi anh ấy có
phiền không và hỏi rằng nếu anh ấy thực sự không muốn nó biến mất, tôi có thể
nói chuyện với chủ nhân để ngăn chặn nó. "Không," anh ấy nói.
"Tôi muốn thứ chết tiệt đó biến mất. Dù sao thì tôi cũng muốn làm lính
canh hơn."
"Anh chắc chứ?" Tôi hỏi Keane.
"Ừ, thực ra là vậy. Nó không còn giá trị gì nữa, tất cả
đều teo tóp. Tôi nghĩ mình sẽ thích được mịn màng ở đó - giống như Odenkirk và
tất cả bọn họ."
Khi chúng tôi đến đó, bác sĩ thú y đã yêu cầu Keane cởi khố
của anh ấy ra. Họ cạo những lọn tóc vẫn còn mọc ở đó và rửa toàn bộ vùng mu bằng
thuốc khử trùng màu cam. Sau khi anh ấy bị trói chặt vào một cái bàn và bị làm
tê ở háng bằng thuốc, họ bắt đầu.
Tôi không thể nhìn rõ lắm. Họ đặt một ống thông tiểu vào, và
sau đó tôi thấy bác sĩ cắt xung quanh toàn bộ vùng mu của anh ấy. Ông ấy cắt bỏ
dương vật của Keane thành một mảnh, cùng với một số rễ. Có rất nhiều máu. Tôi
khá cương cứng vì điều đó và vô tình cọ xát mình qua khố.
Sau khi cậu bé biến mất, bác sĩ đã loay hoay khâu vết thương
với ống thông tiểu treo lủng lẳng giữa hai chân Keane. Đường khâu trông thật
kinh tởm, đen thui ngay cả sau khi họ rửa lại, nhưng hình ảnh ảnh Keane không còn
gì ở đó khiến tôi gần như đạt cực khoái. Không có nhiều máu sau khi khâu lạ
nhưng họ vẫn thêm thuốc khử trùng và quấn cậu ấy bằng thứ gì đó giống như tã
lót. Tôi xuất tinh vào khố, mạnh mẽ, nhưng tôi không nghĩ là có ai để ý.
Khi Keane ra khỏi phòng, bác sĩ gọi tôi. "Đến lượt
anh", ông nói.
Một trong những người giúp việc tháo khố cho tôi và tôi đứng
đó trần truồng. "Đến lượt tôi?" tôi giật mình hỏi.
Người giúp việc bắt đầu cạo lông ở háng tôi, nơi vẫn còn khá
nhiều lông thưa. "Đó là những gì tôi được ra lệnh. Đầu tiên là Keane, sau
đó là anh. Lên bàn".
Tôi nghe lời bò lên đó trong trạng thái mơ màng. Có vẻ như
tôi đang theo dõi những gì đang xảy ra từ đôi mắt của người khác. Việc dương vật
của tôi tê liệt khi ống thông được đưa vào, rồi đến dao mổ cũng không có cảm giác
đau đớn. Tôi mừng vì điều này đã xảy ra, nhưng hoàn toàn không ngờ đến. Phải đến
khi dương vật của tôi được cắt ra, tôi mới thực sự hiểu chuyện gì đang xảy ra –
giờ tôi đã như những con búp , không có tinh hoàn, không có dương vật, chỉ có
da… Anh ấy khâu vết thương lại và họ đặt tôi cạnh Keane với một ống truyền tĩnh
mạch trên cánh tay. Tôi ngất đi khá nhanh.
Tôi tỉnh lại vài lần và lại được cho uống thuốc. Tôi chỉ nhớ
là mình đã tỉnh dậy trong trạng thái mê sảng rồi ngất đi. Khi tôi tỉnh dậy lần
đầu tiên trong trạng thái tỉnh táo, điều đầu tiên tôi nhận ra là tấm ga trải
giường chạm vào háng của tôi mà không có gì cản trở.
Tôi vẫn thấy đau nếu cử động, nhưng nếu tôi nằm yên thì ổn.
Trong hai ba ngày tiếp theo, họ chỉ để tôi nằm đó. Keane ở cạnh tôi hầu hết thời
gian, nhưng chúng tôi không thực sự nói chuyện nhiều. Tôi nhìn mình bên dưới tấm
vải mỏng vài lần, nhưng cảnh tượng không đẹp mắt chút nào – vết bầm trông thật
kinh khủng, và vết cắt vẫn khá tệ. Tuy nhiên, nó được khâu rất gọn gàng, với một
đường khâu mỏng thẳng tắp dọc theo vết cắt đen. Chạm vào nó đau như chó.
Sau khi tôi có thể cử động bình thường, họ đưa tôi trở lại lịch
trình bán làm việc, với nhiều bài học ngôn ngữ và bài tập cho thân trên hơn. Họ
không muốn tôi đi bộ nhiều và chắc chắn là không được chạy.
Nói chung, phải mất khoảng một tháng tôi mới có thể chạy lại
được. Vào thời điểm đó, vết bầm gần như biến mất, các mũi khâu đã bong ra, và tất
cả những gì ở đó là lỗ tiểu mới của tôi và một vết sẹo trắng mỏng.
Điều kỳ lạ nhất là vùng ngay xung quanh lỗ tiểu vẫn thực sự
nhạy cảm một cách gợi dục. Họ nói rằng đó là vì bác sĩ đã sử dụng da bìu xung
quanh khu vực đó để nó vẫn nhạy cảm.
Cuộc sống không có dương vật gần như khác biệt so với tình
trạng bị khi vẫn còn dương vật. Mọi thứ đều có cảm giác khác biệt – quần thỉnh
thoảng bị rỉ nước tiểu, phải tranh thủ đi vệ sinh và ngồi xổm xuống cho dòng nước
chảu róc rách từ lỗ cụt.
Tôi vẫn có thể bị kích thích bằng cách xoa khoảng trống giữa
hai chân. Không có dương vật, da bìu có vẻ nhạy cảm hơn bao giờ hết, cũng như
núm vú của tôi. Tuy nhiên, chỉ riêng điều đó không thể khiến tôi đạt cực khoái.
Đáng ngạc nhiên là ham muốn không thay đổi nhiều. Bây giờ
tôi đã quen với việc bị quan hệ, nhưng khi dương vật của chủ nhâb chạm vào tuyến
tiền liệt của tôi, nó dữ dội hơn trước, và khi cuối cùng tôi xuất tinh, tôi
rùng mình khắp người và gần như hét lên vì cảm giác đó. Chút dịch nhờn rỉ ra từ
lỗ cụt lan xuống 2 bắp đùi dính dính ướt ướt.
Keane đã đi canh gác, và anh ấy có vẻ hạnh phúc theo cách đó
tuy vẫn hơi chán nản. Bây giờ tôi thấy chủ nhân thường xuyên hơn dù nhiệm vụ của
tôi không rõ ràng. Tôi tập thể dục hai lần một ngày, chạy vào buổi sáng và tạ
vào buổi chiều, và phải học từ vựng và viết. Giống như trường trung học vậy.
Vào ban đêm, tôi có thể đọc sách, tắm rửa, chơi đùa trong vườn
hoặc hậu cung hoặc bất cứ nơi nào trừ khi chủ nhân muốn tôi, và ông ấy thường
làm vậy. Tôi thường học được nhiều điều từ những người xung quanh, như cách chiến
đấu từ chỉ huy đội lính canh, hoặc cách nấu ăn một chút từ các đầu bếp.
Có lần chủ nhân đưa tôi vào thị trấn cùng ông ấy để mua đồ -
quần áo, xe hơi, bất cứ thứ gì. Tôi phải đi sau ông ấy, điều này khá phiền phức
khi trò chuyện. Tình trạng của tôi khá rõ ràng đối với những người qua đường,
và tôi thấy phản ứng của họ đối với tôi rất thú vị, ít nhất là trong vài phút.
Những đứa trẻ sẽ trêu chọc hoặc không quan tâm. Những cậu bé lớn hơn sẽ tránh
tôi nhưng cười khúc khích sau lưng, tôi đoán là chúng sợ rằng nếu tôi chạm vào
chúng, của quý của chúng sẽ rơi ra hoặc gì đó. Những người đàn ông và phụ nữ lớn
tuổi nhìn tôi với vẻ thương hại hơn bất cứ điều gì.
Riêng tôi, tôi đã bỏ qua hầu hết những điều đó. Tôi khá vui
- mọi nhu cầu của tôi đều được đáp ứng, tôi có một chủ nhân tốt, bạn bè trong
gia đình. Tuy nhiên, những điều tôi nghe được khiến tôi ngày càng ít thích ra
khỏi trang viên.
Vào khoảng năm 1996, tôi quay lại phiên đấu giá nô lệ đầu
tiên của mình. Giờ đây, với thân hình rất vạm vỡ, tôi đã là lính canh đặc biệt
đi cùng chủ nhân và tôi tự hào với điều đó. Chủ nhân muốn mua một vài món đồ tốt
hơn cho một vào trải nghiệm thú vị. Giờ đây tôi có thể nhìn nhận nó từ góc nhìn
của một người tham dự.
Vào khoảng phiên đấu giá thứ tư hoặc thứ năm mà tôi tham dự,
có một số ít nam giới da trắng trên sàn đấu giá, những người đàn ông bị bắt cóc
từ Úc và một du khách người Mỹ.
Người đàn ông Mỹ đó đẹp trai, và tôi đã nói rằng anh ta có
thể là một khoản đầu tư tốt. Chủ nhân nhìn tôi và hỏi, "Người có muốn hắn
ta không?"
Đây là một câu hỏi hóc búa. Nếu tôi nói có, và chủ nhân mua
anh ta, thì chắc chắn anh ta sẽ bị thiến. Mặc dù tôi không bận tâm nhưng nghi
ngờ anh ta sẽ thích trải nghiệm này. Tuy nhiên, anh ta sẽ có một ngôi nhà tốt so
với những câu chuyện tôi nghe được về những người chủ khác đã đối xử với nô lệ
da trắng của họ.
"Có, tôi muốn", tôi trả lời.
Ông chủ trả giá cho tất cả những người đàn ông da trắng, và
như thường lệ, ông đã có được những gì mình muốn. Chúng tôi nhận hàng và trở về
trang viên của ngài vào lúc chạng vạng.
Comments
Post a Comment