Giấc Mộng Tước Lộc - (爵祿之夢) - Chương 7 - Lửa Dưới Tro Tàn
Chương 7 - Lửa Dưới Tro Tàn
Sáng sớm hôm sau ngày hành hình, trời có mưa nhẹ. Dù cơn mưa
không lớ nhưng dai dẳng và lạnh như thể
để gột rửa những nỗi đau còn sót lại trong lòng phố. Trong phủ nhỏ của mình,
Tinh Tâm vẫn chưa rời khỏi chiếc chăn mỏng, áo chàng chưa thay, râu chưa cạo,
trà nguội trong chén từ đêm qua vẫn chưa hề đụng đến.
Ngoài cửa, có tiếng gõ nhè nhẹ tựa như người đứng ngoài biết
rất rõ bên trong chẳng muốn mở.
Một lúc lâu, Tinh Tâm miễn cưỡng đứng dậy, lê từng bước nặng
nề ra phía cửa, như chỉ để làm cho xong một nghĩa vụ khi có khách đến. Khi cánh
cửa khẽ hé, đôi mắt chàng sững lại. Tín Trung đứng đó, áo choàng lụa xanh thẫm
u tối như nền trời lúc này, khuôn mặt vẫn bình thản như mọi lần chầu vua. Ông
không đợi lời mời, chỉ lặng lẽ bước qua khung cửa lướt đi trước mắt Tinh Tâm. Ông
kéo ghế ngồi xuống cạnh chiếc án thư phủ bụi.
Căn phòng nặng nề im lặng. Phải đến khi giọng ông điềm đạm cất
lên mới phá được lớp không khí ngột ngạt này:
"Ta không tới để khuyên ngươi gượng dậy, càng không phải
để bảo rằng thời gian sẽ làm lành vết thương. Vì ta biết có những thứ một đời
cũng không lành được,,."
Tinh Tâm không đáp, chỉ ngồi quay lưng về phía ông, ánh mắt
trống rỗng nhìn vào vách gỗ.
"Ngươi có quyền đau, có quyền tuyệt vọng nhưng ngươi
không được để kẻ ác dìm ngươi xuống đáy
vực như thế. Vì nếu lòng của ngươi chết đi thì những kẻ như Liên Công sẽ chiến
thắng thật sự."
Một khoảng im lặng. Rồi Tín Trung hạ giọng, lần đầu mang
chút gì đó rất người:
"Ngươi từng nói muốn giữ lấy người mình yêu, muốn một đời
sống lặng yên. Giờ thì hết rồi. Nhưng nếu còn sống thì ngươi phải khiến cái chết
của thê tử ngươi có ý nghĩa.”
Tinh Tâm khẽ động. Tín Trung đứng lên chỉnh áo:
"Ta không đến để ra lệnh. Ta đến để ngươi biết có một
con đường khác để thay đổi cục diện. Hoàng đế hiện nay đã bị tên hoạn quan
Liên Công thao túng không còn là chủ của giang sơn này nữa. Nếu để hắn trị vì
thêm, đất nước sẽ còn bao nhiêu người vô tội chết oan như nàng ấy? Ta đã
chuẩn bị từ lâu nhưng để lật đổ được cả Liên Công lẫn hoàng đế cần một đòn trí
mạng. Một bằng chứng để gom cả thiên hạ phục
tùng mà khởi nghĩa. Ta cần ngươi giúp tìm ra điều đó. Nếu làm được, chúng ta sẽ
có lý do danh chính ngôn thuận để thay máu cả triều đình.
Việc này hệ trọng, ta không ép ngươi theo ta!"
Nói xong, Tín Trung chậm rãi đứng dậy toan rời đi. Khi ông
bước ra đến ngưỡng cửa, Tinh Tâm lên tiếng, khàn giọng:
"Nếu thần chọn đi theo ngài, liệu có ai sẽ sát cánh
cùng thần không? Hay thần cũng chỉ là con tốt thí tiếp theo cho ngài?"
Tín Trung dừng bước nhưng không quay lại:
"Ta không dùng người như quân cờ. Nhưng nếu ngươi đủ bản
lĩnh, ta sẽ đặt ngươi vào bàn cờ. Không phải đứng trước bảo vệ cho ta mà là đứng
bên ta."
Cánh cửa khép lại. Trong phòng, ánh sáng mờ hắt từ khung cửa
sổ phủ mưa chiếu lên gương mặt đã không còn nước mắt của Tinh Tâm. Chàng vươn
tay, đẩy chén trà nguội về phía mình. Lần đầu tiên sau ba ngày, chàng nhấp một
ngụm.
Đắng.
Nhưng là thứ đắng mà người ta phải học cách nuốt trọn...
Những ngày sau đó, Tinh Tâm đã lấy lại tinh thần và âm thầm
bắt tay vào điều tra. Chàng lặng lẽ tìm đến những viên quan cũ từng bị Liên
Công hãm hại, dò hỏi các nô tài từng phục vụ trong nội điện nhưng tất cả đều lảng
tránh hoặc đã biến mất không dấu vết. Bất kì dấu hiệu khả nghi nào cũng như bị
một bàn tay vô hình xóa sạch. Tinh Tâm bắt đầu nghi ngờ có phải bị bứt dây
động rừng hay không? Phải chăng Liên Công đánh hơi được việc điều tra của mình
Một buổi chiều, lấy cớ dâng sớ thỉnh cầu xem xét lại việc
trùng tu Thái Miếu, một công việc phụ tá nhỏ mà Tín Trung vừa sắp xếp để chàng
hợp pháp ra vào nội cung, Tinh Tâm có dịp thăm dò cấm địa phía sau điện Dưỡng
Tâm.
Đang trên đường khảo sát khu hành lang phía tây, chàng
thoáng thấy một hình dáng quen thuộc.
Một người đàn ông cao lớn, vai rộng, lưng thẳng, y phục bằng
lụa màu đỏ rượu khoác qua loa, nhưng dáng đi thì đường hoàng, dứt khoát. Làn da
rám nắng, cằm lún phún râu, gương mặt góc cạnh của hắn hoàn toàn không có nét
gì giống một kẻ bị thiến. Khác với vẻ ẻo lả của những tên tiểu thái giám.
Là Thành An.
Không chần chừ, Tinh Tâm tiến lại, gọi nhẹ:
"Thành An."
Người kia khựng lại, quay đầu. Đôi mắt tối sẫm thoáng hiện
chút ngạc nhiên, rồi nhanh chóng giãn ra thành một nụ cười nhạt:
"Ồ... Tinh Tâm đại nhân. Còn tưởng ngài đã quên kẻ thấp
hèn như tôi rồi."
Tinh Tâm dừng cách hắn một bước, giọng trầm đi:
"Lâu rồi không gặp. Ta không ngờ lại gặp huynh ở nơi
này. Sao huynh lại vào đây?"
Thành An bật cười, giọng khô khốc:
"Ta cũng không nghĩ mình lại quay về cái chốn này,
nhưng số phận trêu người thật đấy. Dạo gần đây Hoàng thượng sức khỏe suy sút thấy
rõ, gần như không còn đoái hoài chuyện chăn gối. Nghe đồn, Liên Công vì thế
ngày càng cáu bẳn, nôn nóng và bất mãn. Hình như hắn rất cần hơi đàn
ông..."
Thành An ngừng lại một nhịp, đôi mắt cụp xuống như giấu đi một
điều gì đó chán chường:
"Thế là hắn bắt đầu cho người đi lùng nam sắc trong
kinh thành. Kĩ nam, đào hát, thậm chí vài con cháu nhà quyền quý sa cơ cũng bị
kéo vào. Nghe nói đêm nào cũng phải có người hầu giường, không là hắn nổi trận
lôi đình."
Thành An ngẩng lên, mắt chạm mắt Tinh Tâm:
"Ta vào đây... là vì thế. Hắn thích ta vì dáng vẻ đàn
ông, không quá mềm như đám kĩ nam thông thường, lại biết đọc biết viết, đôi lúc
còn nghêu ngao vài câu thơ hắn thích. Hắn bảo ta có khí chất, có phong vị của
khác biệt với những nam nhân khác. Nhưng ngươi biết không, mùi trong cung của hắn
luôn nồng hăng nước tiểu mà ráng dùng hương liệu che lấp nên thật sự khó ngửi,
giống mùi xác hoa mục trong bình kín. Còn cái dáng lả lướt, giọng nói nửa nam nửa
nữ của hắn chỉ khiến ta rợn từng chân lông. Nhưng ta không thể phản kháng. Hắn
biếm quyền làm loạn ngay trước mặt Hoàng thượng còn được nên ta không dám làm
trái ý..."
Chàng nói rồi quay mặt đi, môi mím chặt, như thể chính bản
thân cũng căm ghét sự cam chịu của mình. Một lát sau, hắn cười gượng:
"Thứ ta ghét nhất chính là cái loại người như hắn. Quyền
cao chức trọng mà thối tha, lúc nào cũng miệng ngọt lời hay nhưng bụng chỉ đầy
dục vọng và dối trá. Nhiều lần ta vô tình nghe được những lời hắn căn dặn đám
tâm phúc: âm thầm đầu độc những trung thần chống đối hắn, đưa bè lũ tay sai
lên, dàn cảnh để hạ bệ người có công, thậm chí bày mưu vơ vét của công từ kho
lương, bạc vụ. Ta... thật sự hết sức ghê tởm hắn! Nhưng phận ta là nô chỉ
có thể đúng nhìn. Loại người như thế mà đứng đầu hậu cung tiền triều, đừng mong
đất nước có ngày yên ổn."
Tinh Tâm nhìn Thành An một lúc lâu, rồi nhẹ giọng:
"Huynh đã thấy nhiều chuyện vậy chắc cũng biết rõ trong
tay hắn còn những bí mật gì, đúng không?"
Thành An cười nhạt:
"Biết thì biết, nhưng những thứ ấy không dễ mà moi ra
đâu. Hắn luôn giữ mình kín kẽ."
Tinh Tâm khẽ gật đầu:
"Ta không mong huynh liều lĩnh. Chỉ cần huynh tiếp tục ở
lại gần hắn để mắt, để tai. Khi có cơ hội hoặc chỉ là manh mối nhỏ xin hãy báo
cho ta."
Thành An nhướng mày:
"Ngươi muốn ta làm gián điệp? Lấy lòng hắn rồi quay lại
đâm sau lưng?"
"Không." – Tinh Tâm đáp, giọng trầm nhưng dứt
khoát – "Ta muốn huynh làm kẻ thông minh biết thời thế và an nguy của xã tắc.
Huynh từng nói muốn một lần chứng minh số phận bản thân không làm con người như
huynh thành kẻ vô dụng. Chẳng phải đó là khát khao của huynh sao?"
Thành An im lặng nhưng trong đáy mắt hắn đang bùng lên một
ngọn lửa nhỏ...
…
Những ngày sau đó, Thành An đều ra sức lấy lòng Liên Công.
Chàng làm hắn say mê đến mức nếu đêm nào không phải đi hầu hạ hoàng đế thì cung
của hắn luôn sáng đèn. Đêm nay cũng thế. Nến đỏ thắp khắp nơi, ánh sáng không đủ
ấm nhưng đủ để che giấu bóng người sau lớp màn trướng gấm. Gấm vóc phủ kín, chạm
trổ long phụng lòe loẹt, màu mè đến mức giả tạo. Mùi hương trầm pha nhang thơm
nồng nặc, nửa như cố tỏ ra sang quý, nửa như để át đi mùi ẩm mốc và cơ thể lẫn
lộn trong không khí ngột ngạt.
Phía sau bức rèm tím là một chiếc sập cao trải nệm lông thú,
vạt chăn lụa mỏng hờ hững rũ xuống sàn. Liên Công ngồi chễm chệ tận hưởng nam sủng
của mình. Gần đây lão hoàng đế già không còn sức ân ái nữa nên cũng ít vời hắn
đến. Thành An đứng phía sau đang bóp vai cho hắn, thân thể trần trụi sau lớp
áo choàng lụa mỏng màu bạc bị kéo trễ quá nửa vai. Mái tóc hắn được xõa
dài theo lệnh chủ nhân, đôi môi mềm mọng cong lên một nụ cười như thuộc về bản
năng chứ không thật lòng. Trên bàn là rượu ấm vừa hâm cạnh bên là chút đồ ngọt
tinh xảo
Liên Công nằm ngả nghiêng trên gối cao, hai tay lười biếng
mân mê đầu vú hơi sậm của Thành An như mèo vờn chuột.
"Mùi hương này... khiến ta nhớ một thời đã qua. Lần đầu
ta bước chân vào nơi này được hoàng thượng ban thưởng," hắn thì thào, giọng
kéo dài lười nhác.
"Nô chỉ nhớ rõ những gì khiến công gia vui lòng," Thành An đáp, giọng đều như nước, ánh mắt khẽ cụp xuống giấu đi niềm khinh bỉ lặng thầm. Rót cho hắn tách trà lài, Thành An lại không đưa mà đưa vào miệng mình rồi nhiễu xuống từng giọt cho Liên Công đớp lấy. Từng giọt trà rơi xuống lóng lánh như những hạt ngọc có lẫn mùi hương nam tính từng chút trôi xuống cổ họng gã thái giám, đôi lúc văn ra vài giọt làm ướt đôi môi đỏ mọng như máu cuả hắn.
"Sao nước từ miệng ngươi ngọt thế?" Liên Công nhắm
nghiền mắt thích thú.
"Bẩm công gia, đó là vì thần dồn hết tinh hoa bản thân
vào đó, chỉ mong làm công gia vui thích thôi ạ"
Liên Công bật cười, đẩy nhẹ vai hắn:
"Thành An ngươi làm ta luôn cảm thấy như đêm đầu ta được
sủng hạnh..."
Thành An cúi đầu:
"Công gia còn muốn gì nữa không? Hay là để nô hát cho
người nghe? Chỉ mong người đừng hỏi nô hát bằng tâm hay bằng miệng."
Liên Công lại cười to, tay siết cổ tay Thành An kéo sát về
phía mình.
Liên Công ghé sát, hơi thở phả ra mùi rượu trộn với nhang trầm
khiến Thành An phải nén một cơn buồn nôn. Hắn úp môi xuống cổ Thành An, hôn dọc
từ tai đến xương quai xanh như thể đói khát một cách bản năng. Mỗi lần môi hắn
chạm vào da, Thành An lại phải gồng mình giữ vẻ bình thản nhưng trong lòng, mỗi
lần kề sát để hít hà hương vị nam tính, chàng lại đếm ngược mong mau đến khi kết
thúc cuộc ân ái kinh tởm này.
Những ngón tay đeo đầy nhẫn của Liên Công bắt đầu lục tìm dưới
lớp áo choàng mỏng, kéo trượt dải lụa thắt bên hông Thành An. Tấm lưng trần ánh
lên dưới ngọn nến đỏ, va chạm vào lớp gấm mịn trải sập, mùi hương lụa nhuộm
càng làm không khí thêm nặng nề.
Áo khoác ngoài của Liên Công may bằng đoạn gấm Tô Châu thêu
tinh xảo cũng bị tự hắn giật bung không thương tiếc như không chịu nổi sức nóng
của dục vọng. Nhưng tất cả vẻ xa hoa ấy không giấu nổi nét háo sắc méo mó trong
đôi mắt hắn.
"Thật kỳ lạ... Sao cơ thể ta lại thành ra thế
này?" Liên Công tự nhủ.
Hắn từng là một nam nhân khỏe mạnh, từng mơ về ngày mình cưới
thê thiếp đầy nhà, con đàn cháu đống, từng tự thấy mình phong độ, tuấn tú, đáng
để ngẩng cao đầu trước thiên hạ. Thế mà sau khi bị tịnh thân, mọi thứ như
đổi khác. Dục vọng trong hắn không biến mất mà nó chỉ vặn xoắn trở nên lệch lạc
đến dị dạng. Hằng đêm bị hoàng đế sự dụng thân thể, dương như hắn bắt đầu quen
với cảm giác bị chiếm lấy và rồi lại thèm muốn cảm giác đó. Càng ngày, hắn càng
không thể chịu nổi khoảng trống dưới hạ thể, sao mà nó ngứa ngáy, bứt rứt không
có chỗ để phát tiết an ủi. Hắn cần đàn ông an ủi thân thể khuyết tật
này. Hắn muốn được nam nhân ôm ghì, để hắn cào cấu và tận hưởng hương thơm
nam tính của họ.
Lúc ấy, ánh mắt hắn dừng lại nơi Thành An, sống lưng rắn chắc,
làn da săn khỏe, mùi mồ hôi nồng đậm, tất cả như châm vào những dây thần kinh yếu
đuối còn sót lại trong người hắn.
Liên Công cúi xuống, tay kéo tấm lụa mỏng đang che hờ vùng bụng
dưới của mình, để lộ phần cơ thể đã bị tịnh thân năm nào. Nơi ấy là một vết sẹo
nhẵn bóng, biến dạng, không còn dấu tích nam giới, chỉ còn lại thứ mô thịt kỳ lạ
như một nỗi hằn học bị phơi ra giữa đèn nến. Thành An, dù đã thấy nhiều lần, vẫn
cảm thấy dạ dày mình quặn lại một chút. Nhưng chàng không để lộ gì ra mặt. Trái
lại, chàng nhắm mặt cúi xuống, khẽ đưa tay vuốt nhẹ qua nơi bị thiến, nụ cười
trên môi khéo léo như được rèn luyện từ rất lâu:
"Công gia thật đặc biệt. Dấu tích này... như là chứng
tích của một thân thể được định đoạt cho vinh sủng. Không một ai khác có."
Nghe vậy, Liên Công khẽ run lên, ánh mắt hơi mở lớn, rồi cụp
xuống như con thú vừa được vuốt đúng chỗ ngứa. Hắn rướn người lên, môi nở nụ cười
gần như hài lòng thật sự khi những ngon tay điêu luyện của kĩ nam trước mắt vân
vê chỗ đó làm cho Liên Công rỉ chút nước tiểu. Thỉnh thoảng Thành An còn đưa lên
mũi hít hà đầy ngưỡng mộ làm ôi mắt Liên Công ánh lên niềm tự mãn kỳ lạ, như thể
lời nịnh nọt ấy đã vá lại phần nào vết khuyết không bao giờ lành.
"Ngươi... thật biết làm ta sướng… ưm… Thành An, chỉ có
ngươi hiểu được ta.""
Đôi tay hắn mò mẫm trên thân thể vạm vỡ Thành An, không còn
là vuốt ve mà là hành động của một kẻ đói khát, tay kia đưa xuống cố cào cấu lấy
phần nam tính hắn không còn. Như thể chỉ cần chạm đủ lâu, đủ mạnh, hắn sẽ lấy lại
được thứ đã mất. Từng cái vuốt của hắn không phải là âu yếm mà là giành giật.
Dù cho có đau đớn do bị hành hạ Thành An vẫn cố gắng không
phản ứng. Chỉ nhắm mắt, để mặc cho bàn tay kia sục sạo qua vải lụa, để tên thái
giám bệnh hoạn kia tưởng mình đang nắm quyền. Liên Công không dừng lại. Hắn kéo
Thành An lên sập, đặt nằm xuống giữa lớp chăn lụa và đệm thú, rồi trèo lên như
một con mèo lớn vừa lười biếng vừa đói khát. Gã thái giám cất giọng êm ru:
"Xoa lưng cho ta. Hôm nay mỏi quá."
Thành An quỳ gối phía sau, bàn tay to rộng bắt đầu xoa bóp
hai bả vai gầy rút của Liên Công. Mỗi cái ấn sâu là một cái thở dài kìm nén từ
trong lòng. Gã kia rên nhẹ như thể mỗi lần được chạm là một lần sống lại. Những
lời rên rỉ nhỏ giọt ra như mật sáp:
"Đừng dừng... mạnh hơn nữa... Ngươi có biết tay ngươi
làm ta quên mình là ai không, Thành An?"
Hắn quay đầu, kéo Thành An nằm xuống, miệng lẩm bẩm:
"Đừng dịu dàng với ta như với đàn bà. Ta ghét cảm giác
bị thương hại. Hãy làm như ngươi thực sự muốn ta. Như ngươi không cưỡng lại được
ta."
Thành An không nói gì chỉ siết nhẹ tay lên eo hắn, ánh mắt
trống rỗng làm theo lệnh. Chàng chuyển động lên xuống đều đặn đầy nhẫn nại. Mỗi
lần đưa đẩy, hắn cảm nhận được bàn tay lạnh của Liên Công quờ quạng tìm điểm tựa,
miệng lẩm bẩm những lời không rõ ràng như đang lạc lối trên thiên đàng
Gã thái giám rên rỉ từng nhịp, tiếng rên như một loài thú
hoang dại bị thương, vừa khao khát vừa xót xa. Có lúc, hắn vặn người lại, bàn
tay run rẩy nắm lấy cổ tay Thành An:
"Ngươi khéo lắm, ta sướng lắm! Tiếp tục đi!”
Thành An cúi đầu, chạm nhẹ môi lên vai hắn như an ủi, khẽ
đáp:
"Được hầu hạ công gia, tiểu nhân cũng thấy sung sướng lắm."
Lời nói vừa rơi ra, Thành An đã muốn nuốt lại. Mỗi âm tiết
phát ra như cắn vào lưỡi hắn. Hắn chạm môi lên gã thái giám một lần nữa, lần
này là lên trán như cách một người hầu phục vụ chủ nhân sắp lịm đi, nhưng thực
chất là để giấu đi ánh nhìn trống rỗng của chính mình.
Được một lúc, hậu huyệt của Liên Công đã ngứa ngáy không ngừng,
hắn vừa rên vừa bảo:
“Mau đụ ta đi… Ta nứng lắm rồi!”
“Như công gia mong muốn, tiểu nhân làm người sướng đây”
Thành An cúi xuống móc con giống to lớn đen tím của mình
ra vỗ vài cái lên sống lưng Liên Công rồi
dùng thứ đó lướt qua khéo leo khăp những khúc xương nhô ra của gã thái giám như
thể đang vẽ một đồ án trong khi một tay đang móc vào cái lỗ ướt át đã bôi sẵn của
Liên Công mà chọc ngoáy điêu luyện.
“Sướng quá… ư… ngươi giỏi quá, mau đút vào lẹ đi, ta khó chịu
lắm… ưm ưm…”
Thành An nhận lệnh từ từ rút ngón tay mình ra và đưa con giống
to lớn của mình vào trong. Quy đầu to lớn vừa chui vào khiến Liên Công khẽ run
một chút. Cố gắng điều tiết lại hơi thở và sau đó hắn như lên cơn mà chủ động
nhấp người lên xuống để vật đó ra vào bên trong bản thân. Lỗ cụt của hắn cũng rỉ
nước dần dần…
Thành Anh vẫn giữ nhịp thở theo từng cú nhấp, ánh mắt dịu xuống,
miệng nhếch một nụ cười rồi chồm lên ôm lấy Liên Công theo tư thế chó đang giao
phối, hai tay vân vê đầu vú của Liên Công rồi từ áp sát như thể muốn nghe nhịp
tim và thì thầm:
"Công gia có mệt không? Có đau ở đâu không?"
“Không đau… sướng lắm… cặc ngươi to quá! Ta sướng lắm! Ta thấy
không đủ!”
Liên Công rên khẽ trong cổ họng như một con mèo được vuốt
đúng chiều, hắn lật Thành An nằm ngửa ra rồi ngồi con giống nóng hổi dựng đứng.
Cưỡi trên người Thành An như thể chưa xoa dịu cơ thể dâm đãng bị Hoàng đế dạy dỗ sau bao năm
tháng, Liên Công còn co bóp hậu huyệt liên tục để cảm nhận được độ cứng cáp từ
thứ đó của Thành An và để thỏa cơn ngứa ngáy từ sâu bên trong huyệt đạo của mình.
Tấm thân đã tịnh thân ấy run lên từng đợt vì khoái cảm bắn nước tiểu tung tóe lên
người chàng kĩ nam. Thật là một cảnh xuân tình diễm lệ nhưng trong mắt Thành An
đó chỉ là một khối thịt thối đang co giật vì ham muốn lệch lạc.
Dù vậy, thâm thâm Thành An vẫn đê mê với sự điêu luyện của gã
thái giám trước mặt. Xuất thân là kĩ nam thì Thành An đã điêu luyện và biết kiềm
chế sinh lý bản thân nhưng chàng đôi lúc vẫn không kiểm soát được sự kích thích
khi làm tình với một tên thái giám như vầy. Suốt mấy ngày hầu hạ hắn, Thành An
dường như tìm ra cảm giác thích thích khi được những kẻ đàn ông bị thiến hầu hạ.
Những kẻ bán nam bán nữ này do không có chỗ phát tiết nên dâm đãng còn hơn cả gái
lầu xanh, sẵn sàng làm tất cả để thỏa mãn nhu cầu bản thân và đôi khi làm những
người đàn ông chân chính như chàng thấy thật tự hào vì mình còn nguyên vẹn và
như chủ nhân của chúng.
Dưới ánh nến lay lắt, giữa tiếng thở gấp và tiếng rên rỉ đứt
quãng, con giống của Thành An được cái lỗ ấm áp của Liên Công nhồi bóp hơn nửa
canh giờ không ngừng nghỉ làm chàng muốn tê dại đi. Chàng rên rỉ:
“Công gia à… nô nứng lắm… sắp chịu hết nổi rồi… xin người
cho thần ra…ưm ưm”
“Được thôi… lỗ ta sướng lắm! Đụ ta thêm một chút nữa rồi hẳn
ra… aaa… cặc người đã lắm Thành An à!”
Liên Công nhấp mông mình bạch bạch trên người Thành An thêm
một lúc lâu nữa khiến chàng phải gồng mình chịu đựng. Khi Liên Công ra hiệu cho
phép, Thành An mừng rỡ như mở cờ trong bụng. Chàng siết chặt eo hắn thêm một lần
cuối. Cơ thể chàng căng ra trong một nhịp dồn dập, rồi chợt khựng lại. Một cơn
co giật ngắn dứt khúc. Dòng nhiệt bên trong phóng ra liên tục nhưng lại khiến
Liên Công ôm ghì lấy người nằm dưới mình trong vô thức.
"Ưm... ấm quá..." Liên Công khẽ rên lên tận hưởng
những dòng tinh ấm nóng của đàn ông đích thực chảy tràn trong cơ thể mình.
Khoảnh khắc ấy, Thành An nghiêng đầu né một nụ hôn rơi lệch
xuống má, ánh mắt không dao động. Hắn thở nhẹ, dù thấy thật kinh tởm nhưng say
mỗi lần ân ái với Liên Công, sâu trong lòng chàng thấy như có chút sóng tình.
Khi Liên Công gục xuống ngực hắn, thở như trẻ nhỏ vừa được dỗ yên, Thành An chỉ
nhìn trần nhà đầy đăm chiêu.
"Ngươi giỏi hơn bọn trước... hậu huyệt của ta rất thỏa
mãn."
Nhưng Thành An gật đầu nhưng đầu óc chàng như trống rỗng…
Sau cuộc hoang ái ấy, Liên Công mệt mỏi ngủ thiếp đi, trong
phút cuối khi Liên Công ngủ thiếp đi trong tay chàng, Thành An lặng lẽ ngồi dậy,
kéo áo khoác nhìn quanh.
Ly rượu mà Thành An mớm cho Liên Công có chứa thuốc mê nhẹ nên
Liên Công sẽ không tỉnh dậy giữa chừng. Đôi mắt Thành An giờ không phải của kẻ được
sủng mà trở thành của kẻ săn mồi. Thành An rón rén đến bàn làm việc của hắn để
tìm kiếm những bằng chứng tham ô tàn độc của gã thái giám. Thành An đã để ý Liên
Công hay bàn công việc với thuộc hạ và giấu những bằng chứng biếm quyền làm loạn
ở trong chiếc bình cổ gần chỗ làm việc nên giờ chỉ cần cẩn thận lấy chúng đưa
cho Tinh Tâm là sẽ yên tâm…
“Cộc cộc cộc cộc”
Bốn tiếng gõ cửa bên ngoài ám chỉ tín hiệu, Thành An cẩn thận
bước đến trước của gõ lại bốn tiếng rồi mở cửa. Tinh Tâm giả dạng trong trang
phục tiểu thái giám để trà trộn vào cấm cung nhằm lấy tài liệu Thành An đưa
cho. Cả hai làm việc nhanh chóng để tránh bị phát hiện.
“Đa tạ huynh vất vả. Sau này non nước thái bình, công trạng
của huynh chắc chắn không nhỏ!”
“Đệ mau đi đi, nhớ cẩn thận” Thành An thở phào khi giao được
những thông tin này cho Tinh Tâm thành công, chàng vui vẻ trêu chọc huynh đệ của
mình một chút. “Đệ mặc đồ thái giám trong cũng hợp đó!”
“Huynh lại nói nhảm rồi! Chắc hầu hạ tên hoạn quan kia riết
nên ám ảnh đấy! Đệ không ham làm cái chức quan hèn hạ này đâu! Đệ đi đây tránh
bị phát hiện. Cảm ơn huynh!”
Tinh Tâm cúi đầu tạ ơn rồi nhanh chóng ẩn vào bóng tối, rời khỏi phủ của Liên Công.
***
Trong một gian phòng nhỏ phía sau tư phủ của Tín Trung, nến
được che trong lồng sứ để ánh sáng không lọt ra ngoài. Tinh Tâm ngồi đối diện
Tín Trung, trên bàn là những ống lụa vừa được mở ra, giấy tờ đã được giũ phẳng,
phần lớn đã đọc qua.
Tín Trung không nói gì. Ông chỉ gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn,
mỗi cái gõ là một lần lông mày ông nhíu chặt thêm. Những dòng chữ, những con số,
các chỉ thị diệt trừ trung thần của Liên Công đề được Thành An cất công cung cấp
đều đủ sức lật đổ ngai vàng đã thối nát.
"Lần này đủ rồi," Tín Trung khẽ nói, mắt vẫn không
rời khỏi tờ giấy.
Tinh Tâm siết chặt tay áo:
"Ngài nghĩ họ sẽ chịu nghe chúng ta chứ? Những người
còn lương tri ấy."
Tín Trung ngước lên nhìn chàng, ánh mắt vừa lạnh vừa sáng:
"Nếu không có bằng chứng, họ sẽ sợ. Nhưng giờ thì khác.
Khi sự thật phơi bày, những kẻ từng im lặng vì quyền, vì sợ – sẽ phải chọn
phe."
Ông lấy một tờ sớ sạch, bắt đầu phác thảo kế hoạch. Nhưng vừa
chấm bút, Tinh Tâm bỗng lên tiếng:
"Thưa đại nhân, ngài thật sự muốn lên ngôi sao?"
Tín Trung dừng tay, ánh mắt sắc như gươm lướt qua chàng, rồi
dịu lại. Ông chắp tay sau lưng, bước tới cửa sổ:
"Nếu không có người gánh vác, xã tắc này sẽ tan vỡ từng
phần dưới móng vuốt của những kẻ như Liên Công. Nếu cần một người đứng ra để chấm
dứt thời kỳ mục nát này... thì ta, là người cần làm điều đó. Không vì danh lợi.
chỉ vì xã tắc."
Ông quay lại nhìn Tinh Tâm:
"Còn ngươi thì sao? Nếu khởi nghĩa thành công, nếu triều
chính đổi khác, ngươi muốn điều gì?"
Tinh Tâm ngẩng lên, ánh mắt cháy lửa:
"Thần không thể để cái chết của Trang Hoa là vô nghĩa.
Thần muốn đứng bên ngài, phò trợ chí hướng, nhưng cũng muốn bản thân đủ uy quyền
để không ai dám làm tổn thương thần hay người thần yêu thương nữa."
Một thoáng im lặng trôi qua. Tín Trung nhìn chàng rất lâu.
Trong đáy mắt từng trải của ông, người thanh niên này có chí khí cũng có tham vọng.
Thật khiến ông nhớ lại mình lúc trẻ cũng như vậy. Rất hiếm có... Thật tiếc ông
và cậu hai người khác thời điểm để làm bạn, chỉ có thể là thần tử và quân chủ.
Ông khẽ nhếch môi cười nhẹ:
"Ngươi quả thật là một viên ngọc sáng đáng được mài
giũa."
Tinh Tâm khẽ cúi đầu, giọng trầm nhưng chân thành:
"Tạ ơn đại nhân đã chiếu cố. Dạo trước nửa đêm thần đến
phủ làm phiền, e rằng đã quấy rầy cả việc nghỉ ngơi của phu nhân và các công tử.
Thần thật thất lễ."
Nghe vậy, Tín Trung khựng tay, thoáng ngẩng đầu lên rồi đáp
bằng giọng điềm tĩnh:
"Trong phủ ta không có phu nhân, cũng chẳng có con cái.
Bao năm qua, không ai hợp ý, hợp nhãn. Thà sống một mình còn dễ thở hơn là phải
đối mặt với ràng buộc hời hợt."
Lời nói ấy khiến Tinh Tâm hơi khựng lại. Chàng chưa từng
nghĩ một người như Tín Trung – tóc đã điểm bạc nơi thái dương, khóe mắt có vài
nếp hằn sâu nhưng ánh nhìn vẫn sắc bén, thân thể vẫn rắn rỏi như người còn xuân
lại sống cô độc. Có một khoảnh khắc rất ngắn, chàng tự hỏi: phải chăng vì ông
quá hoàn hảo, nên chẳng ai có thể đứng bên cạnh mà không bị ông soi thấu? Hay
ông từng yêu nhưng chưa từng thấy ai xứng đáng được giữ lại trong đời?
Chàng không hỏi. Nhưng ánh mắt chàng, trong khoảnh khắc ấy,
đã bộc lộ một sự ngạc nhiên nhẹ.
"Được rồi, đừng nhìn ta nữa." Tín Trung trông thấy
vẻ nghệch ra của Tinh Tâm mà không khỏi mắc cười. Ông cúi đầu vờ chỉnh lại
tờ sớ nhưng trong lòng lại nhen nhóm những suy nghĩ khác. Ông điềm tĩnh bảo:
"Lát nữa, ngươi đi cùng ta. Ta đã chuẩn bị sẵn danh
sách những người cần gặp và làm quen. Họ là những vị đại thần vốn đã bất mãn
lâu nay nhưng chưa dám lên tiếng. Họ là mấu chốt để chiêu tập thế lực. Một khi
có họ hậu thuẫn, dân tâm sẽ ngả và các tướng trấn biên cũng sẽ cân nhắc lại lòng
trung thành với tên hôn quân. Chúng ta sẽ chiến thắng."
Comments
Post a Comment