Giấc Mộng Tước Lộc - (爵祿之夢) - Chương 6 - Ngược gió triều đình
Chương 6: Ngược gió triều đình
Ba năm sau lễ vinh quy bái tổ, Tinh Tâm bước chân vào triều
chính với chức Hàn lâm thị độc, một vị trí học giả trong Hàn Lâm Viện vốn
chuyên lo việc biên soạn sử sách, giảng kinh thánh hiền và phò tá nhà vua trong
các vấn đề chính trị hệ trọng. Dù không trực tiếp nắm giữ quyền điều hành,
nhưng nhờ tài trí nổi bật và sự nâng đỡ của Trung Tín, vị đại thần nổi tiếng
thanh liêm, chàng được mời tham dự thiết triều và cố vấn chính sự trong những buổi
thiêt triều. Tinh Tâm đã rất háo hức đem trí tài của mình giúp dân giúp nước nhưng
tiếc tha triều đình lúc này đã không còn là nơi trong sạch. Quyền hành thực sự
nằm trong tay Liên Công. hoạn quan tổng quản nội vụ, người mà Hoàng đế tin cẩn
đến mức để can dự cả chính sự. Dưới bàn tay hắn, nhiều bậc trung thần bị giáng
chức, điều chuyển, thậm chí bức tử trong im lặng. Kẻ xu nịnh được thăng, kẻ thật
thà bị loại bỏ. Triều chính ngày một mục ruỗng.
Ngay từ buổi đầu chầu, mâu thuẫn đã nảy sinh. Một hôm, giữa
triều, Liên Công đề xuất tăng thuế muối nhằm “bù ngân khố do chiến dịch phương
Bắc tiêu hao.”
Tinh Tâm bước lên một bước, dập đầu tâu thẳng:
“Bệ hạ, dân miền duyên hải còn chưa gượng dậy sau nạn đói
năm trước. Tăng thuế lúc này chẳng khác nào bức họ đến đường cùng. Thần nguyện
xin điều tra lại tình trạng quốc khố tìm phương khác thay vì dồn sức dân.”
Liên Công cười nhẹ phẩy tay:
“Thần e Hàn lâm học giả chỉ quen bút nghiên chưa rõ sự vận
hành quốc chính. Muối là quốc sách, không thể chỉ vì vài tiếng than khóc mà ngừng.”
Trung Tín chen lời, mắt sáng quắc:
“Chính vì là quốc sách càng phải vì dân mà xét lại. Không có
dân thì ngàn vạn chiến dịch cũng là rỗng.”
Hoàng đế nhướng mày, nhìn Tinh Tâm một lúc, rồi khẽ gật đầu:
“Trẫm nhớ ngươi người làm bài thơ chê thói vơ vét mà vẫn
trúng Trạng nguyên. Nay lại dám nói thẳng như vậy. Rất được.”
Ông phẩy tay, quay sang Liên Công:
“Ngươi có công phụng sự lâu năm nhưng cũng nên nghe ý kiến
người mới. Đừng bảo thủ. Trẫm không muốn dân đen oán thán thêm nữa.”
Căng thẳng ấy chưa kịp tan thì một buổi thiết triều khác lại
bùng lên một lần nữa. Lần này, Liên Công đề xuất dời dân vùng trũng phía Nam để
nhường đất cho kho lương trữ binh.
Tinh Tâm tiến lên, mặt không đổi sắc:
"Tâu Bệ hạ, nếu là vùng đất dân cư đông đúc thì việc dời
dân không thể một sớm một chiều. Chuyển họ khỏi ruộng vườn là xé đi rễ cội sống
của trăm họ. Hạ thần xin đề nghị tìm vùng cao hơn, hoặc trữ lương phân tán,
tránh gây hoảng loạn."
Liên Công cười khẩy:
"Thần e Hàn lâm bộ ngài ấy vẫn chưa quen với việc
dùng lưỡi gươm thay vì bút lông. Quốc gia cần quyết đoán, không phải nấn ná vì
ruộng khoai."
Tinh Tâm cúi đầu, nhưng giọng đanh lại:
"Kẻ quyết đoán mà không có gốc rễ, thì chẳng khác gì ngọn
gió cuồng thổi qua đâu tàn phá đến đấy. Mà thần nghe nói, cây không rễ còn mọc
lại được chứ người không giống loài, đã bị cắt mất căn cốt, nguồn cội thì nói
sao cũng chẳng lọt được vào tai."
Câu nói vừa dứt, điện Thái Hòa nín lặng. Một hàng quan văn
cúi đầu, vài người đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng hiểu ý mỉa mai cay độc của Tinh
Tâm nhắm thẳng vào Liên Công, kẻ từng là nam tử hán, giờ chỉ còn là cái bóng biết
đi trong cung cấm.
Gân cổ Liên Công khẽ giật. Mặt hắn không đổi sắc, nhưng tay
đã siết chặt đến mức ngón trắng bệch. Trong khoảnh khắc, ánh mắt Tinh Tâm dừng
lại nơi hắn, không lạnh, không kiêu ngạo, mà như lưỡi dao bén nhẹ lướt qua mặt.
Một cái nhìn đầy thách thức, như nói thẳng: "Ta không sợ ngươi. Ta là nam
tử, đường đường chính chính. Ngươi có thể nắm quyền, nhưng mãi mãi không thể đứng
thẳng làm người."
Tinh Tâm hơi nghiêng đầu, mắt vẫn không rời Liên Công, rồi
khẽ gật một cái không hẳn là chào mà như lời tuyên chiến không cần lời. Trong hắn,
một điều gì đó vừa gãy rạn không thể hàn lại.
Không khí điện Thái Hòa lập tức trở nên căng như dây đàn. Những
cặp mắt quan lại đổ dồn về phía Tinh Tâm và Liên Công. Có kẻ nhíu mày, có người
đưa mắt nhìn nhau nhưng không ai dám chen lời vì sự phân chia phe phái đã hiện
rõ. Từ đó, Liên Công không chỉ ghim Tinh Tâm trong lòng, hắn xem chàng là một mối
đe dọa trực tiếp đến quyền lực mình tích cóp bao năm qua.
Liên Công không thể chịu được việc một kẻ trẻ tuổi, chỉ mới
ba năm tiến sĩ lại dám đứng ngang hàng đối đáp với hắn giữa chốn triều đình.
Cái cách Tinh Tâm nói thẳng không sợ mất lòng lại được lòng Tín Trung đại thần
khiến hắn tức nghẹn.
Một đêm, hắn ngồi một mình trong thư phòng phía sau viện Nội
Thị. Nến sáp cháy đỏ một góc bàn, tàn lửa bắn nhẹ vào mép áo gấm. Hắn bóp chặt
chuôi quạt, rồi ra lệnh:
“Lục lại toàn bộ những ai có quan hệ thân tín với Tinh Tâm.
Bạn cũ, gia đình, thầy dạy, tỳ nữ không để sót một ai.”
Gã thái giám hầu cạnh cúi đầu lui ra. Chỉ vài ngày sau, một cái tên đã hiện rõ trên tờ tấu trình được viết bằng mực son: Trang Hoa!
Liên Công đọc đi đọc lại cái tên ấy, mắt tối sầm lại. Rồi hắn
cười khẩy:
“Quả nhiên. Hóa ra vẫn là nàng.”
Hắn ngồi lặng đi một lúc lâu, ngón tay gõ nhè nhẹ lên mặt
bàn, mỗi nhịp như một vết gõ vào chính tâm trí mình. Trong tất cả những mối
quan hệ của Tinh Tâm duy chỉ còn nàng là điểm yếu duy nhất. Hắn biết điều đó.
Và chính vì biết nên càng cay đắng.
"Ngươi không để lại cho ta lựa chọn nào khác," hắn
lẩm bẩm. "Chính ngươi, ép ta phải ra tay với người ta từng trân trọng nhất!”
Hắn cười – nụ cười chua chát của kẻ biết mình sắp phạm điều
không thể cứu vãn. Trong khoảnh khắc, vẻ mặt hắn không phải là của một hoạn
quan mưu mô, mà là của một con người đang tự khinh bỉ chính mình.
Rồi hắn đứng dậy, cầm bút, chấm mực, viết ra một mệnh lệnh bằng
chữ nghiêng nghiến:
"Đem nàng ra làm đòn bẩy. Khi tâm hắn rối, lý sẽ
nghiêng. Khi trái tim hắn vỡ, quyền thế sẽ đổ!"
Vết mực cuối cùng chưa kịp khô, nhưng trong lòng hắn, thứ gì
đó đã chết từ lâu.
Tinh Tâm trở về phủ sau một ngày dài nghị chính. Ánh trăng hạ
tuần phủ mỏng lên hiên gỗ, gió khẽ lay mành trúc. Trang Hoa ngồi dưới hiên, tay
vá lại tấm áo bào chàng mặc đã sờn chỉ. Khi thấy Tinh Tâm bước vào, nàng ngước
lên, môi cong khẽ, ánh mắt lấp lánh như chưa từng trải qua những ngày tăm tối.
“Huynh về rồi. Có mệt không?”
Tinh Tâm ngồi xuống cạnh nàng, đặt tay nhẹ lên vai:
“Chỉ cần về nhìn thấy muội bình yên như vậy thì mọi mệt mỏi
đều tan cả.”
Họ ngồi bên nhau một lúc lâu, không cần lời. Rồi Trang Hoa
khẽ dựa đầu lên vai chàng:
“Huynh còn nhớ năm xưa chúng ta từng nghĩ rằng chỉ cần có một
mái nhà nhỏ và chút yên ấm là đủ không?”
Tinh Tâm siết tay nàng:
“Ta vẫn nghĩ vậy. Dù có mặc áo gấm hay áo vải thô, miễn có
muội ngồi đây vá áo cho ta, thì đời này ta không tiếc điều gì.”
Nàng ngẩng đầu, cười khẽ:
“Chúng ta đi qua nhiều năm, nhiều biến cố nhưng mỗi lần nhìn
huynh, muội lại thấy lòng mình bình lặng như ngày đầu. Cảm ơn huynh đã luôn ở
bên muội…”
“Ngốc,” Tinh Tâm vuốt tóc nàng, giọng trầm ấm. “Người như muội,
cả đời này chỉ có thể được nâng niu. Ta đã không buông, vì không muốn sau này
phải sống mà hối hận.”
Họ ngồi như thế cho đến khi ngọn đèn dầu cạn dần. Trang Hoa
ngước lên nhìn chàng, rồi hỏi khẽ:
“Nếu một ngày có con, huynh muốn là trai hay gái?”
Tinh Tâm bật cười:
“Trai hay gái gì cũng quý. Chỉ cần con bình an, biết sống có
nghĩa khí là đủ.”
“Muội muốn con trai giống huynh kiên cường, thẳng thắn. Còn
con gái thì giống muội một chút, để huynh cưng chiều nó.”
Chàng nắm tay nàng, ánh mắt dịu dàng:
“Dù là ai, thì chỉ cần chúng ta còn bên nhau, thì cả nhà sẽ
luôn ấm.”
Nàng mỉm cười, gật đầu. Họ im lặng tựa vào nhau. Trong đêm
thanh tĩnh, ước mơ nhỏ ấy như một đốm sáng dịu dàng le lói – mong manh nhưng thật,
như tất cả những điều họ đã gìn giữ qua bao sóng gió.
Không ai trong họ biết rằng, khoảnh khắc êm đềm ấy là bình
yên cuối cùng trước khi cơn bão kéo đến.
Chỉ ba ngày sau buổi thiết triều cuối cùng, trong phủ Nội Thị
của Liên Công, một mật chỉ được đưa ra dưới dấu ngọc ấn của Hoàng đế cáo buộc một
nhóm người mưu phản, tuồn tin cho thương nhân nước ngoài, làm rối loạn giá muối
trong nội thành, đứng đầu nhóm ấy, theo ghi chép "tình báo nội gián"
chính là Trang Hoa, thê tử của Tinh Tâm. Thực chất tờ mật cáo là do Liên
Công soạn thảo và khiến vua phê qua trong cơn men say.
Chứng cứ ở đâu? Một bức thư được cho là của Trang Hoa gửi
cho một chủ hiệu ở chợ Nam Môn, nhắc đến việc "dời kho muối, giá sẽ biến động
chớ bỏ lỡ dịp." Con dấu trên thư trùng khớp với dấu đóng riêng của nàng dù thực chất được ngụy tạo.
Ngay đêm đó, phủ của Tinh Tâm bị bao vây. Quân canh lục
soát, lật tung mọi hòm tủ, đào cả sân sau rồi "tình cờ" tìm thấy một
túi bạc và hai cuộn giấy khớp nét chữ trong bức thư tố cáo.
Trang Hoa bị bắt đi giữa đêm trong bộ áo ngủ mỏng, không kịp
kháng biện lời nào. Tinh Tâm vừa trở về thì đã thấy bóng nàng bị kéo đi khỏi cổng
phủ lôi lên củi, ánh mắt nàng hoảng hốt mà vẫn không rơi nước mắt như không muốn
chàng loạn trí.
Tinh Tâm lao đến, nhưng bị lính giữ lại. Một tên lính gằn giọng:
"Chiếu chỉ của hoàng thượng. Kẻ có liên quan đến mưu phản
phải lập tức bắt giữ tra xét."
Trước khi cánh cửa củi đóng sập, giọng Trang Hoa vang lên yếu
ớt nhưng vẫn bình tĩnh:
"Muội không làm gì cả. Huynh hãy tin muội."
Nó như một mũi kim xuyên tim Tinh Tâm.
Sau đó, mọi cánh cửa dẫn vào nội cung như đồng loạt khóa chặt
trước mặt chàng. Từ cửa Huyền Vũ đến cổng Tuyên Minh, lính gác cúi đầu không
nói, chỉ đưa tay ngăn lại. Những viên quan từng nâng ly đối ẩm cùng chàng, giờ
tránh ánh mắt khi lướt qua trong hành lang. Có người giả vờ không nghe tiếng gọi,
có kẻ vội vã quay đi như sợ bị vạ lây.
Đơn xin gặp, đơn kêu oan – Tinh Tâm viết cả chục bản, tay
run lên vì lo lắng, từng chữ như xé tim. Nhưng chúng hoặc bị ném lại ngay cổng,
hoặc nằm lặng lẽ trong hộc bàn ai đó, không bao giờ đến được nơi cần đến. Một vị
tiểu lại nhỏ tuổi hơn chàng vài tuổi, hôm trước còn gọi "huynh" thân
thiết, nay lắp bắp nói nhỏ:
“Đừng gắng nữa... lệnh từ trên ban xuống rồi. Không ai dám
nhận giấy của huynh đâu.”
Tinh Tâm đứng lặng giữa sân phủ, lòng như vỡ vụn. Bao năm học
đạo thánh hiền, từng tin rằng công lý và chính nghĩa luôn có chỗ đứng trong triều
đình. Vậy mà giờ đây chỉ vì một tờ mật chỉ mơ hồ mà mọi thứ đều tan theo mây
khói, kẻ quay lưng người từ mặt. Giữa lúc ấy, một chi tiết nhỏ nảy ra trong đầu
chàng như ánh chớp giữa đêm đen trong lòng Tinh Tâm. Có một chi tiết nhỏ bị
bỏ sót trong hồ sơ cáo trạng là nét mực son trong dấu ấn không trùng khớp hoàn
toàn với các chiếu chỉ trước đó. Chàng nhớ rất rõ nét mực dùng trong cung thường
được trộn lẫn với tinh dầu long não, có mùi đặc trưng thoang thoảng. Nhưng dấu
trong mật chỉ lần này lại có mùi nồng hơn, không thuần khiết.
Và trong một lần đến thư viện Hàn Lâm Viện, Tinh Tâm tình cờ
gặp lại một vị học sĩ già từng phục vụ ở ty ấn triều đình. Khi được hỏi, lão chậm
rãi nói:
“Loại mực đó? Chỉ Nội Thị mới dùng. Phủ Nội Thị của tổng quản
Liên Công thì lại đặc chế thêm hương liệu cho nên dễ lẫn nhưng không giống.”
Tinh Tâm khựng lại. Một chuỗi manh mối ghép lại, bức thư cáo
buộc được đóng dấu riêng của Trang Hoa, dấu son bất thường và nguồn gốc mực.
Ngay trong đêm đó, chàng bí mật tức tốc đến nhà của người thợ
khắc ấn từng làm việc cho triều đình. Sau khi được xem lại vài mẫu khắc, ông
lão thợ khắc run tay chỉ ra:
“Dấu này... ta không nhớ làm cho Trang Hoa, nhưng từng bị ép
khắc lại từ bản gốc vài năm trước, do một người thuộc Nội Thị mang đến. Tên người
đó... hình như là thân tín của tổng quản.”
Mảnh ghép cuối cùng đã rõ. Không còn nghi ngờ gì nữa. Chính
Liên Công đứng sau tất cả.
Tinh Tâm toan quay bước rời đi, thì chưa đầy một canh giờ
sau, tin dữ đã truyền đến tai chàng: người thợ khắc ấyđã được phát hiện chết
treo trong xưởng, miệng bị nhét đầy giẻ, dấu hiệu rõ ràng của một vụ thủ tiêu bị
ngụy tạo.
Bằng chứng quan trọng nhất, nhân chứng sống duy nhất đã bị bịt
miệng mãi mãi....
Tinh Tâm siết chặt nắm tay, toàn thân lạnh toát. Mắt chàng dừng
lại trên chiếc ấn khắc dở còn vương bụi gỗ, lòng như bị cắt làm đôi. Bây giờ,
dù có mở miệng, lời của chàng cũng chỉ như tiếng vọng đơn độc chống lại cả một
bộ máy quyền lực mà bàn tay Liên Công đã giăng phủ kín từ hậu cung đến triều
đình. Không ai dám tin hay dám đứng về phía chàng nữa.
Trang Hoa... không còn đường cứu.
Giữa lúc tuyệt vọng nhất, một cái tên bất chợt hiện lên
trong tâm trí Tinh Tâm: Tín Trung đại nhân.
Không chần chừ, chàng lập tức đến biệt phủ của vị đại thần,
mang theo cả hy vọng cuối cùng.
Tín Trung đang ngồi trong thư phòng, áo bào màu đen thêu văn
triện vàng nhạt ôm gọn lấy thân hình cao lớn. Ánh sáng đèn dầu hắt lên khuôn mặt
ông, làm nổi bật những đường nét cương nghị. Lông mày kiếm hơi nhíu lại, sống
mũi thẳng và đôi môi mím chặt như đang nghiền ngẫm điều gì sâu xa. Trên ngực áo
là mảnh ngọc bội đơn giản, nhưng khắc họa hoa văn lân quy trầm tĩnh. Thật là biểu
tượng của người cương trực nhưng khéo léo.
Bàn tay ông chắp hờ trên quyển tấu đã mở, nhưng ánh mắt thì
dừng lại nơi khung cửa sổ chạm khắc hình trúc, nơi có ánh trăng rọi qua mờ mịt
như lòng người.
Một tiếng gõ cửa khẽ vang lên. Một thư đồng bước vào, khom
người nói nhỏ bên tai Tín Trung:
"Bẩm đại nhân, có học sĩ Tinh Tâm cầu kiến. Nói là việc
khẩn."
Ông thoáng ngạc nhiên khi thấy Tinh Tâm đến tìm mình vào lúc
này. Tín Trung nhướng mày, khẽ gật đầu. "Cho vào."
Khi cánh cửa mở ra, ánh mắt ông chạm vào người thanh niên bước
vào với dáng vẻ mệt mỏi rã rời. Tinh Tâm vận áo dài đã nhăn nhúm, dính bùn đất
nơi gấu, tay áo thì xộc xệch vì chạy vội. Gương mặt chàng trắng bệch, đôi mắt
thâm quầng như nhiều đêm không ngủ kèm ánh nhìn chất chứa nỗi lo và tuyệt vọng.
Khi bước vào thư phòng, ánh mắt Tinh Tâm đầy sự khẩn thiết.
Chàng rảo bước, đến trước án thư, rồi bất ngờ quỳ xuống, đầu chạm sàn:
“Thưa đại nhân chính Liên Công. Hắn là kẻ đứng sau tất cả. Từ
mật chỉ đến dấu ấn giả, cả việc thủ tiêu người thợ khắc – đều là thủ đoạn của hắn.”
Chàng ngẩng đầu, nước mắt dâng nơi khóe mắt. Giọng run lên,
nhưng từng chữ vẫn rõ ràng:
“Ngài không biết muội ấy… Trang Hoa… nàng là người đã cùng
ta đi qua bao năm gian khó. Khi ta còn nghèo rách, nàng không một lời oán. Khi
ta thi rớt, nàng vẫn kiên nhẫn chờ. Từng đêm ta học bài dưới ánh đèn leo lét,
nàng là người đưa khăn, đưa áo. Ta từng hứa sẽ cho nàng một mái nhà yên ổn, những
đứa con ngoan… trai hay gái gì cũng được, chỉ cần giống nàng, để ta còn có thể
nhìn thấy nàng trong mắt con.”
Chàng nghẹn lại, bàn tay siết chặt mép áo choàng, cố kìm tiếng
nấc:
“Ta từng nghĩ, chỉ cần cố gắng, một ngày sẽ có thể cho nàng
một cuộc sống bình yên. Mỗi ngày đi sớm về trễ, chỉ cần được nhìn thấy nàng dậy
sớm thổi cơm, ngồi dưới mái hiên vá áo thế là đủ. Nàng cùng ta trải qua đói khổ,
chịu lời dèm pha để bên ta. Còn ta thì hứa khi đỗ đạt nhất định sẽ rước nàng bằng
kiệu hoa, để cả đời không ai còn dám khinh nàng nữa.”
Giọng chàng lạc đi:
“Chúng ta mới vừa nói với nhau về những đứa trẻ. Nàng muốn
con gái giống nàng để ta yêu quý, còn ta muốn con trai giống nàng để sau này biết
yêu thương một người như ta từng yêu mẹ nó. Chúng ta đâu có mong cao xa gì, chỉ
cần mỗi sáng thức dậy có nhau là đủ. Mà giờ…”
Chàng ngẩng đầu, mắt đẫm lệ nhưng ánh nhìn rực cháy:
“Thưa đại nhân… chỉ có ngài mới đủ sức, đủ danh tiếng để
xoay chuyển điều này.” Cứu nàng, là cứu cả phần người còn lại trong ta.”
Chàng siết chặt nắm tay, ngẩng đầu, mắt rực lửa: “Thần không
dám nói bừa. Có người từng tận mắt thấy dấu hiệu, có mực lạ, có kẻ bịt miệng
nhân chứng, tất cả đều do một người chủ mưu đúng sau. Một người chính ngài cũng
biết., kẻ không từ thủ đoạn để giữ quyền. Thưa đại nhân, chỉ có ngài… chỉ ngài
mới có thể giúp được thê tử của thần. Ngài là đại thần tiền triều, lời nói đủ sức
cứu được Trang Hoa muội ấy! Thần nguyện làm trâu ngựa cho ngài suốt đời!"
Tín Trung đứng im sau chiếc án thư gỗ mun, bàn tay ông khựng
lại khi định gác lên quyển sách. Ông nhìn Tinh Tâm thật lâu, ánh mắt thâm sâu
khó lường như đang cân nhắc điều gì đó rất khó nói.
Cuối cùng, ông chậm rãi lắc đầu:
“Ta tin nàng vô tội. Nhưng giờ, thế cục không còn nằm trong
tay một người có thể xoay chuyển bằng một lời. Ngươi biết mà.”
Tinh Tâm không nói gì chỉ siết chặt mép áo và ngước lên với
đôi mắt đỏ hoe. Khoảnh khắc ấy, Tín Trung nhìn thẳng vào ánh mắt chàng. Thật là
một nơi chất chứa đầy đau thương không che giấu và trong một thoáng, gương mặt
ông khẽ biến sắc. Ông quay đi, bước đến bên cửa sổ, đưa lưng về phía Tinh Tâm
như muốn giấu đi điều gì đang lặng lẽ cào xé bên trong.
"Đủ rồi."
Tinh Tâm sững lại.
Tín Trung chậm rãi bước khỏi án thư, đi ngang qua chàng mà
không nhìn. Ông dừng lại nơi chiếc kỷ trà, tay rót một chén nhưng mắt còn dõi
ra cửa sổ.
"Ta từng thấy người vì tình mà liều cả chức tước, kẻ vì
một ánh mắt mà dám chống cả quyền thần. Ngươi không phải người đầu tiên, cũng
chẳng phải kẻ cuối cùng. Nhưng có lẽ ngươi là người thật lòng nhất trong số ấy."
Ông nhấp môi chút trà nguội, ánh mắt lặng như mặt nước:
"Ta hiểu ngươi vì ta cũng từng yêu. Một mối tình rất
trong sáng nhưng ta chưa từng có được người ấy mãi mãi. Không phải vì ta không
cố gắng mà chỉ do người như ta không thể giữ được tình cảm ấy bên mình…”
Tiếng chén trà va vào dĩa sứ nghe như một khe nứt âm thầm từ
vực thẳm vọng lên.
"Thần xin lỗi nếu mạo phạm. Nhưng thê tử của thần, nàng
ấy..."
"Ta sẽ lo để ngươi gặp nàng một lần cuối, Đó là tất cả
những gì ta có thể làm."
Câu nói ấy như một vết dao mảnh chạm vào nơi mềm nhất trong
lòng. Tinh Tâm ngẩng lên, kinh ngạc thoáng qua rồi nhanh chóng bị thay thế bởi
một nỗi thất vọng đau đớn. Chàng đã trông đợi một phép màu, nhưng cũng thừa hiểu
vị đại thần trước mặt không phải người sống giữa mộng tưởng.
Chàng cúi đầu thật sâu, trán chạm sàn, giọng khẽ run:
"Thần tạ ơn ngài..."
Tạ từ đại nhân trong đau khổ. Tinh Tâm nuốt nước mắc cay đắng
quay gót rời phủ của Tín Trung. Nước mắt rơi lã chã vì chàng đã hiểu được có những
chuyện bản thân mình chẳng xoay chuyển được với khả năng lúc này. Chàng sẽ chẳng
còn cơ hội để xây đắp mộng ước với Trang Hoa được nữa.
Tín Trung xoay người lại, nụ cười mỏng trên môi ông không giống
thương hại, cũng không phải nhân từ. Nó là nụ cười của người từng trải biết bao
âm mưu chốn quan trường và thấy được cả chính những khát khao của bản thân mình
trên người Tinh Tâm.
Nhìn dáng vẻ thất thểu của chàng trai trẻ tối dần trong màn
đêm, ánh mắt của Tín Trung còn đọng lại rất lâu nơi lưng áo chàng như thể cố
dõi theo một thứ ánh sáng đã từng kịp rọi qua nơi tưởng chừng là đêm dài vô tận
trong lòng ông. Ông thật sự ngưỡng mộ tình yêu của tuổi trẻ nhưng ông hiểu tình
yêu của Tinh Tâm và Trang Hoa không thể bền được vì chốn kinh thành này chỉ có
quyền lực tối cao mới cứu rỗi được số phận tội nghiệp ấy.
...
Cuối đêm hôm ấy, dưới danh nghĩa đặc xá từ Thượng thư bộ
Hình do Tín Trung đích thân ký duyệt, Tinh Tâm đường đường chính chính bước qua
cổng đại lao, lính gác hai bên không ai dám ngăn cản. Một viên quan phòng dẫn
đường xuống ngục tối. Rồi khi cánh cửa sắt mở ra, ánh mắt Tinh Tâm chạm vào người
con gái đang ngồi trong góc tối.
Trang Hoa ngẩng lên, gương mặt nàng hốc hác, đôi má hóp
lại, làn môi tái nhợt không còn chút huyết sắc. Ánh mắt đờ đẫn mấy giây như
chưa thể tin vào hình bóng trước mặt mình, nàng mấp máy môi thốt lên tiếng một
cách mệt nhọc:
" Tâm ca..."
Chàng không nói, chỉ lao đến, quỳ xuống ôm lấy nàng vào
lòng. Trong gian lao ẩm thấp, họ siết chặt nhau không lời. Hơi ấm lưng áo cũ kỹ,
mùi tóc đã lâu chưa gội, và tiếng thở nghẹn ngào của Trang Hoa càng làm Tinh
Tâm thêm đau lòng.
Một lúc lâu sau, khi nghẹn ngào đã lắng xuống, Tinh Tâm mới
siết nhẹ đôi tay nàng, khẽ nói:
"Ta xin lỗi, là ta vô dụng không thể bảo vệ nàng như ta
từng nói."
Trang Hoa lắc đầu, bàn tay yếu ớt đưa lên lau giọt nước bên
má chàng:
"Thiếp chưa từng trách chàng. Phút giây này được nhìn
thấy chàng thiếp đã mãn nguyện lắm rồi. Tâm ca, hãy sống thay phần thiếp. Đừng
để bản thân chìm mãi trong thù hận."
Tinh Tâm nhìn nàng, trong đôi mắt đỏ hoe ấy, lửa đã nhóm
lên. Nhưng đó không còn là lửa của đau thương.
"Không, Trang Hoa của ta. Ta sẽ sống nhưng sẽ không sống
như trước nữa. Người tốt không tự nhiên được bảo vệ. Lòng ngay không thể tự
mình sinh ra công lý. Nếu muốn giữ được người mình thương thì bản thân phải mạnh
đến mức không ai dám động tới."
Chàng cúi xuống, môi chạm trán nàng, ánh mắt ráo hoảnh như
đã cạn nước mắt:
"Ta sẽ không cầu xin thêm một ai nữa. Từ nay, ta sẽ tự
tay giữ lấy tất cả bằng bất kỳ giá nào."
Trong ánh sáng mờ của ngọn đèn ngục, đôi mắt Trang Hoa ướt đẫm.
Nàng không nói gì thêm, chỉ siết tay chàng thật chặt, như muốn giữ lấy hình
bóng ấy trong tận cùng hơi thở cuối cùng của mình. Nàng nhận ra đôi mắt
chàng từ giây phút đó, đã vĩnh viễn không còn là ánh mắt của một thư sinh hiền
lành nữa. Nàng không nói gì thêm, chỉ siết tay chàng thật chặt như muốn giữ lấy
hình bóng ấy trong tận cùng hơi thở cuối cùng của mình.
Khi bước chân Tinh Tâm rời khỏi ngục, trời chưa sáng. Lúc đi
qua hành lang đá lạnh, gió đầu canh ba luồn qua cổ áo, lạnh như từng lớp xương
đang thắt lại trong lòng. Viên quan phòng lặng lẽ đi sau, không nói một lời.
Nhưng ngay khi vừa bước qua cổng ngoài, Tinh Tâm đã thấy một người đứng đó từ
lúc nào.
Liên Công khoanh tay, áo choàng lụa đen thêu chỉ vàng, mắt
cong cong thoáng đắc ý, giọng the thé:
"Đường đường một học sĩ tài danh, cuối cùng cũng chỉ đến
thế thôi sao? Gặp nhau lần cuối, cũng phải nhờ người khác mở lời hộ. Ngươi nên
quen với cảm giác bất lực đi, vì nó sẽ còn theo ngươi dài lâu lắm."
Tinh Tâm không dừng lại, chỉ lẳng lặng lướt qua mặt Liên
Công.
Chàng chỉ bước đi như một bóng đen hòa vào màn sương trước cổng
lao, trong lòng chàng giờ đây chất chứa một tiếng gầm không phát thành tiếng.
Không phải vì không muốn đáp trả, mà chàng hận kẻ bạc tình bạc nghĩa trước mắt
mình đến cùng cực.
...
Sáng hôm đó, khi mặt trời vừa nhô lên khỏi rặng thành xa, tiếng
chiêng báo giờ hành hình vang lên từ phía pháp trường. Trang Hoa bị xử kín theo
lệnh của Liên Công, không cáo thị, không thân nhân đưa tiễn, chỉ có tay đao phủ
lặng lẽ thi hành. Nàng đi trong áo tù, tóc buông xõa tả tơi nhưng ánh mắt bình
thản lạ thường. Một cơn gió cuối xuân thổi qua, cuốn theo những sợi tóc cuối
cùng của nàng về phía chân trời.
Tinh Tâm không có mặt ở đó. Đúng hơn chàng không muốn đối diện.
Chàng giam mình trong phủ nơi cả hai từng hạnh phúc.
Cửa đóng kín…
Ngoài kia nắng sáng
trong veo, nhưng bên trong phòng như ngập khói tro. Mùi trà cũ còn đọng lại
nhưng không còn ai pha. Một chiếc khăn tay từng là của Trang Hoa nằm trên bàn,
mép đã sờn, vài sợi chỉ bung ra, nhưng vẫn còn vương hương thảo mộc nhè nhẹ
nàng hay dùng. Căn phòng đầy kỷ niệm ấy giờ là mồ chôn nốt những điều cuối cùng
trong tim chàng.
Chàng không khóc nữa. Chỉ nằm yên, mắt mở trừng trừng, miệng
không nói. Đến khi trời đứng bóng, trong lòng Tinh Tâm không còn gì ngoài một
thứ lặng ngắt như tro nguội…
Comments
Post a Comment