Giấc Mộng Tước Lộc - (爵祿之夢) - Chương 5 - Trạng nguyên
Chương 5: Trạng nguyên
Sáng sớm
tinh sương, sương mù còn phủ mờ mặt cỏ, Tinh Tâm đã khăn gói lên đường. Trang
Hoa đứng tiễn ở đầu ngõ, tay nàng nắm chặt ống tay áo chàng như muốn níu lại
chút gì đó của hiện tại.
"Huynh
lên kinh nhớ giữ gìn sức khỏe. Kinh thành không như quê mình, người đông đủ thành
phần, muội lo nhiều chuyện chẳng lành..."
Tinh Tâm nhẹ
nhàng vuốt tóc nàng, giọng chắc nịch:
"Huynh
nhất định sẽ đỗ Trạng Nguyên. Không phải vì công danh mà vì lời hứa với muội. Đợi
huynh trở về, danh chính ngôn thuận đón muội vào cửa nhé!"
Trang Hoa gật
đầu, mắt hoe đỏ nhưng không khóc. Nàng đứng nhìn theo bóng lưng chàng khuất dần
nơi con dốc phủ sương, lòng chỉ thầm nhủ: "Thiếp không mong chàng chức tước
cao sang, chỉ mong còn thấy ngày chàng về đây đoàn tụ là thiếp mãn nguyện rồi."
Kinh thành
những ngày mùa thu nắng nhẹ rơi trên các mái ngói lưu ly, mặt đường lát gạch
khô sạch dẫn đến Trường An giám, nơi tuyển chọn nhân tài vào hàng đầu cả nước.
Người dự thi tề tựu khắp nơi, áo dài chỉnh tề, kẻ cưỡi ngựa, người đi bộ, chen
chúc thuê trọ quanh cổng phía Đông.
Tinh Tâm chọn
một quán trọ nhỏ trong hẻm vắng, không ồn ào, đủ yên tĩnh cho chuyện ôn lại
sách vở. Ngay ngày đầu đặt chân đến, chàng ra hiệu sách ở cổng Nam để tìm mua
vài cuốn lục sử, thì vô tình chạm mặt một ông lão râu bạc, tay áo rộng thùng
thình, ánh mắt sáng như đuốc.
"Lạ thật,"
ông lão lên tiếng, giọng trầm đục, "Sử truyện lại nằm chung với sách dạy
buôn bán. Thiên hạ này quả loạn rồi!"
Tinh Tâm bật
cười, đáp lễ:
"Chính
vì thế nên kẻ học chữ càng phải rõ lòng, nếu không sẽ bị mờ mắt mất."
Ông lão nhìn
chàng một lúc, gật gù:
"Hoa
ngôn mà vững cốt đấy. Ngươi là thí sinh dự thi kỳ này?"
"Dạ,
vâng. Tên tiểu sinh là Tinh Tâm."
"Ta là
Tín... à, một kẻ già đã từng theo nghiệp bút mực." Ông lão khẽ cười không
xưng danh nhưng ánh mắt lại ánh lên tia thích thú như tìm được người hạp ý.
"Thiên hạ này, nếu ai cũng nghĩ được như ngươi, chắc đã bớt nhiều kẻ cầm
bút xu nịnh rồi."
Hai người
cùng phá lên cười. Đó là buổi gặp gỡ đầu tiên ngỡ là tình cờ mà như hữu duyên.
Sau cuộc trò
chuyện, cả hai cùng bước ra khỏi hiệu sách vừa đi vừa nói chuyện rôm rả.
"Ngươi
nghĩ gì về thế sự hiện tại?" ông
lão hỏi, tay chắp sau lưng, bước chậm trên con phố lát đá.
Tinh Tâm đáp
không do dự:
"Quốc
pháp bất minh, quan lại bất chính, dân khổ đã lâu. Chúng thần tử không thể ngồi
nhìn. Chỉ tiếc người có tài thì ít mà người có lòng lại càng hiếm."
Tín Trung gật
nhẹ, ánh mắt trầm xuống:
"Thế
nên mới cần tìm những kẻ học sâu hiểu rộng để gầy dựng cốt lõi chứ không phải để
bợ đỡ. Ngươi có chí hướng đó không?"
"Nếu
không có, tiểu sinh đã ở lại quê làm ruộng cho rồi. Học chữ không phải để tô điểm
mình mà để giúp thiên hạ thái bình an vui. Nếu một ngày tiểu sinh đủ tài, điều
đầu tiên là xin giảm thuế cho dân. Kẻ nghèo ăn không đủ còn bị vét thêm thì quốc
gia chẳng khác gì cái nồi thủng đáy."
Ông lão bật
cười to, vỗ vai chàng:
"Giỏi.
Nói được câu ấy xem như không uổng một lần gặp mặt. Ngươi tên là Tinh Tâm... ta
sẽ nhớ lấy cái tên đó.
Chiều hôm
đó, mặt trời nghiêng bóng phía tường thành phía Tây. Tinh Tâm trở về quán trọ.
Mọi thứ vẫn yên ắng. Người trong trọ đã trở về phòng nghỉ ngơi, chuẩn bị cho kỳ
thi sắp tới. Chàng định đọc thêm vài trang sách nhưng chưa kịp đặt chân vào
phòng thì bị một nhóm quan sai ập tới.
“Ngươi là
Tinh Tâm, thí sinh từ An Châu?” – một tên đầu đội mũ đồng, tay cầm bản khiếu nại
hỏi lớn.
“Phải, có
chuyện gì?” – Tinh Tâm cau mày.
“Có người tố
ngươi ăn cắp sách cổ tại hiệu sách cổng Nam. Chủ hiệu đã khai rõ, vật ấy mất
sau khi ngươi rời đi.”
“Ta không
làm!” – chàng phản bác. “Ta chỉ đọc, không mang theo gì cả. Các vị có thể kiểm
tra hành lý.”
Bọn quan sai
hất hàm ra lệnh lục soát trước mặt bao người. Không lâu sau, từ trong chăn lôi
ra một cuốn sách bọc lụa đỏ.
“Chính là
nó!” – một gã được gọi làm chứng kêu lên.
Tinh Tâm chết
sững. Đó không phải sách của chàng, nhưng rõ ràng được đặt trong phòng.
“Ta bị gài bẫy.
Có kẻ muốn hãm hại ta.”
“Ngụy biện!”
– tên quan sai gắt. “Về nha môn mà nói! Kẻ có học mà lại đi trộm sách sao? Hèn
hạ thật chứ!”
Đúng lúc ấy,
một giọng trầm vang lên:
“Khoan đã.”
Một thanh
niên mặc áo đỏ sậm bước ra, dáng người cao lớn, tóc búi gọn, ánh mắt sắc như
dao.
“Ta cũng có
mặt tại hiệu sách đó hôm nay. Chính mắt ta thấy vị huynh đài này chỉ đọc sách,
không mang đi thứ gì. Còn gã gọi là nhân chứng thì lảng vảng sau lưng người
khác suốt buổi.”
Tên quan sai
chau mày: “Ngươi là ai mà dám xen vào?”
“Ta là Thành
An. Ta sống ở dãy phòng bên cạnh, ta tuy là nam kĩ ở đây nhưng quen mặt hết người
ra vào. Vừa rồi ta thấy có một gã lạ mặt dáng nhỏ mặc áo xám, đội khăn che nửa
mặt trông rất khả nghi lén vào phòng vị huynh đây. Hắn nhìn trước ngó sau rồi
nhét thứ gì đó vào trong chăn. Lúc hắn bước ra, ta phát hiện một miếng lụa rơi
dưới bậc cửa viền còn dính dấu sáp son loại chỉ có quan lại mới dùng để bọc
sách quý.”
Thành An đưa
ra miếng lụa nhỏ đã được gói kỹ trong khăn tay. “Nếu các vị không tin, có thể
mang đi đối chiếu với cuốn sách vừa tìm thấy.”
Ánh mắt rắn
rỏi, lời nói mạch lạc của Thành An khiến bọn quan sai bắt đầu lưỡng lự. Cuối
cùng, chúng đành hậm hực bỏ đi sau vài lời doạ nạt.
Khi chỉ còn
hai người, Tinh Tâm cúi đầu cảm tạ:
“Ân cứu mạng
hôm nay, tại hạ khắc cốt ghi tâm. Không dám hỏi quý danh...?”
“Đã nói rồi,
Thành An.” – Người kia mỉm cười. Nụ cười ấy khiến khuôn mặt anh thêm rắn rỏi,
hào hoa mà không hống hách. Một cảm giác tin cậy lan khắp lòng Tinh Tâm.
“Ta không ưa
thấy kẻ ngay bị chèn ép. Mà ngươi có vẻ là người ngay thẳng đấy. Ở đất kinh
thành này nếu không muốn bị vùi dập chà đạp phải cẩn thận hơn.”
Tinh Tâm cười
nhẹ:
“Xin đa tạ Thành
huynh. Vậy nếu đã là duyên xin nhận một lạy kết nghĩa.”
“Khách sáo rồi!
Được được! Tinh đệ!”
Hai người
cúi đầu. Một tình huynh đệ vừa hình thành – đúng vào lúc Tinh Tâm cần nhất.
Đêm ấy, dưới
ánh đèn dầu trong căn phòng nhỏ nơi hậu viện, cả hai cùng ngồi uống trà nhạt.
Không khí lặng lẽ, chỉ còn tiếng côn trùng ngoài hiên.
“Thành huynh
hành động quả quyết, lời nói chắc chắn, nhưng ta vẫn chưa rõ tại sao lại làm
nghề tiếp khách?” Tinh Tâm hỏi, giọng
không chút phán xét.
Thành An bật
cười, ánh mắt vẫn điềm nhiên:
“Vì cái
nghèo, và vì thân thế. Ta mồ côi, lớn lên ở tửu lâu không ai dạy lễ nghĩa, chỉ
biết học cách chiều lòng người. Nhưng trong lòng ta vẫn thích chữ nghĩa, đọc
thơ, viết văn, đó là cách ta giữ lại một phần người thật của mình. Ngươi có thể
cườ nhưng mỗi đêm sau khi khách rời đi,
ta lại đọc thơ Đỗ Phủ, viết vài câu Hàn Dũ cho bớt thối rữa tâm can.”
Tinh Tâm im
lặng. Chàng nhìn Thành An một lúc rồi chậm rãi nói:
“Không có gì
đáng cười cả. Trên đời có người sinh ra được dạy điều hay, có người phải tự tìm
nó giữa bùn nhơ. Huynh đã giữ được lòng mình vậy đã hơn bao kẻ đỗ đạt mà bán rẻ
chính khí.”
Thành An
nhìn chàng, đôi mắt vốn sắc nay lại ánh lên vẻ dịu dàng hiếm thấy:
“Huynh nghĩ
ta còn xứng kết giao?”
“Không chỉ xứng
mà là rất đáng quý.” Tinh Tâm gật đầu chắc
nịch.
Cả hai cùng
nâng chén không chúc tụng gì to tát nhưng trong lòng, đã rõ ràng một chữ: tri kỷ.
Tinh Tâm im
lặng một thoáng rồi nói:
“Huynh biết
không, ta từng quen một người. Hắn cũng biết cách lấy lòng người khác, nhưng
không giữ được lòng tự trọng. Vì danh, vì lợi, hắn chấp nhận từ bỏ cả thân xác
để được ở gần quyền lực.”
Thành An hơi
nghiêng đầu:
“Còn ta, tuy
cũng học cách mỉm cười với người ta không thích, nhưng chưa từng quên ai là
mình trong gương. Nếu phải lựa chọn, ta thà làm một kỹ nam yêu chữ nghĩa còn
hơn làm một kẻ quyền quý nhưng không dám đối diện với chính mình.”
Tinh Tâm gật
đầu, giọng trầm xuống:
“Giữa chốn
kinh thành này, gặp được người như huynh là điều hiếm có.”
Cả hai người,
một kẻ xuất thân từ tửu lâu, một kẻ cắm rễ trong sách vở không câu nệ nhau. Trong thời cuộc đảo điên, họ
như hai que đuốc nhỏ giữa đêm dày soi sáng cho nhau bằng sự chân thành và chính
trực. Từ giây phút ấy, Tinh Tâm hiểu rằng giữa chốn kinh kỳ không thiếu kẻ cơ hội,
nhưng người giữ được tâm sáng thì hiếm như sao mai. Và Thành An, người kỹ nam sống
giữa phồn hoa mà không đánh mất mình, chính là ánh sao ấy.
Ngày thi đầu
tiên. Trường thi rợp bóng cờ hiệu, quan binh đứng đầy lối vào. Gió heo may thổi
qua mái ngói, khiến không khí vốn đã căng thẳng càng thêm rờn rợn.
Đề thi năm
nay là một bài thất ngôn, yêu cầu thí sinh làm thơ với chủ đề: “Kẻ sĩ và trách
nhiệm với xã tắc.”
Tinh Tâm cầm
bút, tay không run. Dưới ánh sáng đục từ ngọn đèn dầu nhỏ, chàng đưa từng nét
rõ ràng, mạch lạc. Trong bài, chàng không ngại ẩn dụ mỉa mai những kẻ bỏ học chạy
theo quyền thế, ví chúng như “khuyển mã trong cung”, khen không dám cãi chê
không dám sửa.
Chàng viết
đoạn kết bằng bút lực mạnh mẽ, với lời cảnh tỉnh:
Học bất
thành, đòi xứng đạo quân,
Lưng gù gối quỵ cúi thiên ân.
Bên vua ve vuốt lo vơ vét,
Cẩu hóa thân người vẫn cứ nhân.
Nhưng giữa
lúc ấy, một toán lính lục soát bất ngờ bước vào phòng thi. Tiếng hô hoán vang
lên khiến các thí sinh đồng loạt ngẩng đầu, tay cầm bút run nhẹ, vài kẻ giật
mình làm rơi cả nghiên mực.
Chúng nạt nộ,
lật tung hành trang của từng người. Không khí căng như dây đàn. Từng ánh mắt lo
lắng liếc nhìn nhau, mồ hôi lấm tấm trên trán dưới ánh đèn dầu leo lét.
Rồi tiếng hô
lớn vang lên từ góc phòng:
“Phát hiện mảnh
giấy chép sẵn bài thơ!”
Tinh Tâm sững
người. Bọn lính chìa ra một mảnh giấy nhỏ nét chữ nguệch ngoạc nhưng nội dung lại
gần giống bài thơ chàng đang viết – chỉ khác là lủng củng, thiếu niêm luật, sai
cả chính tả. Những thí sinh gần đó xì xào, ánh mắt chuyển từ ngờ vực sang dè bỉu.
Một người
thì thầm:
"Tên đó
dúng là phường dối trá!"
Một người
khác nhíu mày:
"Kỳ lạ.
Tên ấy xem chừng đàng hoàng chẳng giống kẻ gian lận nhưng giấy trắng mực đen
thì biết chối làm sao?"
Giữa bao ánh
mắt đổ dồn về mình, Tinh Tâm đứng chết trân. Cổ họng nghẹn lại. Chàng chưa từng
thấy mảnh giấy ấy, chưa từng chạm vào nó. Trong lòng bắt đầu dấy lên một cảm
giác bất an – ai đó đang muốn hãm hại chàng.
“Gian lận
trong khoa cử. Chiếu theo luật, chém đầu!”
Tinh Tâm bị
lôi ra khỏi trường thi giữa ánh mắt xì xào của các thí sinh khác.
Tại nha môn
xét xử, ngay khi quan giám khảo chánh bước vào, ánh mắt Tinh Tâm sững lại, là
người đàn ông đã trò chuyện với chàng hôm trước: Tín Trung.
Một thoáng
ngạc nhiên, rồi ánh mắt ông trở lại nghiêm khắc. Nghe qua lời tố, ông lặng lẽ
yêu cầu lấy bút tích thật để đối chiếu.
Tinh Tâm quỳ
dưới sân đình, lòng trĩu nặng. Từ lúc bị bắt đi, một nỗi ngờ vực âm ỉ cuộn
trong lòng chàng: đây không thể là chuyện ngẫu nhiên. Tờ giấy kia giống thơ của
chàng nhưng lại quá vụng về như thể ai đó cố tình sao chép. Trong đầu chàng chỉ
một cái tên hiện lên mơ hồ, nhưng chàng không dám thốt ra. Không bằng chứng nhưng
có một linh cảm đầy cay đắng.
Trên bậc
cao, Tín Trung không nói gì thêm. Ông nhướng nhẹ một bên mày, ánh mắt như quét
một vòng đầy ẩn ý xuống phía dưới. Khi ánh nhìn dừng lại nơi gương mặt bối rối
của Tinh Tâm, lòng ông khẽ se lại. Đó chính là chàng trai đã cùng ông đàm đạo
sách vở hôm nọ khi còn cải trang làm thầy đồ. Khi dừng lại nơi tên lính già
đang cầm tờ giấy, ông hơi nghiêng đầu, ngón tay cái gõ nhịp nhè nhẹ lên mặt bàn
gỗ mun bóng loáng. Trong khoảnh khắc ấy, nét mặt ông khẽ biến đổi không phải phẫn
nộ mà là suy tư.
Bản lĩnh của
một người từng kinh qua bao kỳ thi, từng chứng kiến đủ loại mưu mô nơi trường ốc
khiến ông nhạy bén với những chi tiết nhỏ nhất. Giấy nhòe mực, nét bút loạng
choạng, không tương đồng với bài thi đang viết. Mà điều lạ hơn cả là mùi mực. Một
thứ hương rất quen, nồng hơn mực thường dùng, bởi đó là mực chế riêng trong nội
cung vốn không thể lọt ra ngoài nếu không có tay trong.
Ông khẽ gật:
"Không
giống nhau. Người viết bản thi hiện tại bút lực vững, niêm luật chuẩn. Còn mảnh
giấy này có dấu mực nhòe giống loại mực chỉ dùng trong hậu cung hoặc các phòng
ghi chép.”
Ông nhìn sâu
vào mắt Tinh Tâm, trầm giọng:
“Người này
có gan châm biếm cả kẻ quyền cao chức trọng mà không sợ. Một kẻ như thế… nếu
gian lận thì đã chẳng viết sắc đến vậy.”
Tiếng nghị
luận dần nhỏ lại, không ai dám phản khánh quan nhất phẩm triều đình trước mặt.
Cuối cùng, Tín Trung phất tay:
“Thả người.”
Tinh Tâm cúi
đầu, không chỉ vì cảm tạ – mà còn để giấu đi ánh nhìn bừng lên trong đáy mắt.
Chàng biết mình vừa được cứu. Nhưng cũng biết, từ nay... mình không thể đơn độc
bước đi giữa chốn quan trường hiểm ác này nữa.
Chẳng lâu
sau khi vụ việc lắng xuống, Liên Công nghe tin Tinh Tâm vẫn được dự thi, liền
nghiến răng tức tối. Kế hoạch gài bẫy không thành, hắn buộc phải ra tay lần nữa!
Lần này là ngay trong chính bài làm.
Một đêm trước
ngày thi cuối cùng, dưới vỏ bọc của một quan lại giám sát, một thuộc hạ thân
tín của Liên Công lén lút lẻn vào trường thi khi lính gác thay ca. Hắn ta đã
quen mặt và được phép đi lại tự do. Với một động tác nhanh gọn, hắn đánh tráo
quyển bài thi gốc của Tinh Tâm bằng một bản sao viết bằng mực thường, nhưng lời
lẽ sáo rỗng, niêm luật rối loạn và kết cấu lỏng lẻo.
Sáng hôm
sau, Tinh Tâm không hề hay biết. Chàng bước vào thi, ngồi đúng chỗ cũ, viết bài
của mình với tất cả tâm huyết. Nhưng khi thu bài, chỉ bản sao tráo đổi được đưa
lên. Bản gốc đã bị tráo.
Mấy ngày
sau, kết quả khoa cử được niêm yết. Tên Tinh Tâm không nằm trong danh sách
trúng tuyển. Chàng sững sờ bởi chưa bao giờ thấy mình viết tốt như kỳ thi đó.
Thành An là
người đầu tiên nghe tin. Hắn lặng im một lúc, rồi nhẹ nhàng nói:
"Không
sao đâu. Huynh đã làm hết sức mình rồi. Kết quả ấy không thể hiện huynh kém cỏi
đâu..."
Tinh Tâm ngồi
bất động, mắt nhìn xa xăm:
"Ta
không phục. Có điều gì đó sai. Kỳ thi này ta viết bằng cả tâm can sao lại đánh
rớt được? Không lẽ có người cố ý làm thế."
Thành An cau
mày:
"Ý
huynh là... bị hại?"
"Ta
không dám khẳng định, nhưng cảm giác như có bàn tay lạ nào đó can dự. Có ai đó
không muốn ta đỗ đạt."
Và một buổi
chiều, khi chàng đang dò hỏi quan phụ trách lưu trữ bài làm, thì bất ngờ gặp lại
Tín Trung.
"Sao lại
ở đây?" ông hỏi, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa cảnh giác.
"Vãn
sinh... chỉ muốn xin xem lại bài thi của mình." – Tinh Tâm khẽ đáp, tay nắm
chặt cuộn giấy cũ, mồ hôi rịn đầy trán.
Tín Trung
nhìn chàng một thoáng, rồi nhẹ giọng:
"Không
phải ai cũng được vào đây. Nhưng nếu thật sự ngươi nghi ngờ bị hại thì ta sẽ
xem cùng. Vì công bằng và vì chính nghĩa." Một đặc cách mà Tín Trung chưa
từng cho ai trước đây.
Ông đưa mắt
ra hiệu cho người coi kho, rồi đích thân dẫn Tinh Tâm vào hậu đường, nơi lưu trữ
những cuộn bài thi đã được đánh số và niêm phong. Ánh sáng trong phòng mờ nhạt,
chỉ có mùi giấy cũ và sáp niêm phong còn thơm nhẹ.
Khi cuộn bài
được trải ra, ông không nói gì ngay. Ông đọc từng câu lông mày dần nhíu lại.
Ngón tay ông chạm nhẹ vào mặt giấy, rồi vào vệt mực còn sót lại.
Cuối cùng,
ông thở dài:
"Không
phải bài ngươi viết. Ta nhớ rõ bút pháp, cách dùng chữ. Bài này thậm chí không
giống cách hành văn của người có học."
"Ngài
tin con bị tráo bài?"
"Ta
không chỉ tin, mà ta biết! Mùi mực, giấy thô, bút tích méo mó. Có điều không dễ
truy ra thủ phạm nếu không có người tận tay làm việc này. Nhưng kẻ nào đủ quyền
lực để ra vào trường thi lại có mực cung đình trong tay. Kẻ đó không tầm thường"
Ánh mắt Tín
Trung lạnh đi một thoáng. Hai người nhìn nhau không nói nhưng hiểu rõ kẻ đó là ai.
Tín Trung đặt
tay lên vai Tinh Tâm:
"Ngươi
cứ sống ngay viết thật. Gió lớn thì cây cứng càng vững. Người hèn chỉ biết lén
sau lưng, còn kẻ có chí thì bước thẳng vào chính đạo."
Một buổi sớm
sau khi kết quả thi được niêm yết, trong phủ thái giám tổng quản, Liên Công ngồi
trên ghế bành, tay cầm cuộn bài thi gốc mà hắn đã đánh tráo. Bài thơ thất ngôn
16 câu ấy, từng chữ từng câu đập vào mắt như roi quất thẳng vào tự ái:
Cầm bút chẳng
vì tô sắc ngôn,
Ngẩng đầu phải thẹn với lương hồn.
Bụi son dẫu quét mười tầng gấm,
Khí tiết không mang nửa tấc côn.
Học bất
thành, đòi xứng nhân đức
Lưng gù gối quỵ cúi thiên ân.
Bên vua ve vuốt lo vơ vét,
Cẩu hóa thân người vẫn cứ nhân.
Đạo học
không làm nên chí sĩ,
Thì thơ sao cứu được cô thôn?
Thái giám nếu như sen thu thủy,
Phẩm cao còn sáng giữa hồ ôn.
Giả như chỉ
biết xu nịnh chốn,
Chẳng khác gì phân giữa ngọc thôn.
Người học nếu không mang lòng sáng,
Chữ kia há khác miếng xương thôn?
Hắn nghiến
răng, móng tay bấu rách mép giấy.
“Ngươi dám…
dám đem ta so với chó chực xương?! Ngươi nghĩ mình là ai? Ta sẽ phanh thây
ngươi ra, tên Tinh Tâm khốn khiếp!"
Hắn quăng mạnh
bài thơ xuống bàn, mực bắn lên áo.
Đúng lúc đó,
một tiểu thái giám hớt hải chạy vào:
“Thưa công
công, có đại nhân Tín Trung cầu kiến.”
Liên Công sửa
lại nét mặt, vuốt áo rồi gật đầu:
“Cho vào.”
Tín Trung bước
vào, ánh mắt sắc như đao. Hắn không hành lễ, chỉ đứng thẳng, nhìn Liên Công với
vẻ điềm tĩnh đến lạnh lẽo.
“Bài thơ gốc
của Tinh Tâm, ta muốn lấy lại. Nó không thuộc về ngươi.”
Liên Công bật
cười:
“Ngươi nói lạ.
Bài thi đã niêm yết. Bản lưu trữ ắt hẳn trùng khớp với kết quả.”
“Ta không đến
để ngụy biện. Ta biết ngươi đánh tráo.”
Liên Công
nhướn mày:
“Có chứng cứ
không?”
“Ngươi biết
rõ ta không cần chứng cứ để nhận ra điều bất thường. Giấy đó là giấy của nội viện
– không thể do thí sinh thường dùng. Vết xước trên mép cuộn bài không đúng vị
trí thói quen cầm bút của một người thuận tay trái như Tinh Tâm.”
Liên Công im
lặng. Một vệt đỏ nổi bên má hắn, nhưng giọng vẫn giữ vẻ khinh khỉnh:
“Chỉ vài dấu
vết vặt vãnh, đủ để vu tội sao? Hay ngươi đang nhân danh công lý để dọa dẫm một
đại thái giám đương triều?”
Tín Trung
không cười, ánh mắt lạnh tanh như mặt hồ mùa đông:
“Ta không
nhân danh ai cả. Ta chỉ nói cho ngươi biết, nếu còn là kẻ biết nhục thì nên biết
dừng lại. Còn nếu ngươi nghĩ có thể qua mặt được cả lẽ phải chỉ bằng vài ngón
quyền lực nhỏ nhoi thì ngươi sai rồi. Ngươi khôn ngoan nhưng không đủ để lấp miệng
lẽ thật.”
Liên Công
lùi nửa bước thoáng sợ hãi nhưng cố nặn ra nụ cười:
"Hắn chỉ
giỏi viết vài câu bóng gió. Nhưng nếu để người như vậy trèo cao quá sẽ không biết điều phải trái nữa.
Gần hoàng thượng không chỉ cần chữ mà cần sự trung thành. Và có những kẻ không
giấu nổi dã tâm qua thơ phú."
Tín Trung
nhíu mày. Câu nói đó là lời thú nhận. Ông gật nhẹ, môi khẽ nhếch:
“Thì ra là vậy.
Là sợ. Một kẻ không còn thứ gì để mất như ngươi lại sợ mất cái không thuộc về
mình?”
Liên Công siết
chặt tay, cổ nổi gân. Hắn không đáp.
“Ngươi có thể
lừa người khác,” Tín Trung nói chậm rã rồi
dừng một nhịp trước khi nhấn từng chữ, “nhưng đừng tự ảo tưởng rằng gấm vóc và
tước lộc có thể phủ kín nỗi hèn hạ trong tâm. Ngươi có thể mặc áo gấm đi giữa
triều đình nhưng vẫn là kẻ không dám soi gương khi đêm xuống.”
Một khoảnh
khắc im lặng kéo dài.
Tín Trung khẽ
liếc qua cuộn thơ nằm trên bàn, rồi quay đầu lại nói:
"Hãy trả
bài thơ ấy về đúng chỗ mếu ngươi còn chút gì gọi là danh dự."
Liên Công cười
khẩy, nhưng sau một thoáng đắn đo, hắn vẫy tay cho tiểu thái giám đem bài thơ
trao lại.
Tín Trung gật
đầu, ánh mắt không giấu được sự nghi hoặc:
"Ta sẽ
trình lên hội đồng thẩm tra. Và nếu như đúng như những gì ta thấy, tên Tinh Tâm
sẽ được chấm lại công bằng và minh bạch. Với những kẻ mang đầy bóng tối trong
lòng, thứ ánh sáng đó luôn chói mắt."
Liên Công siết
tay, môi giật giật nhưng không nói nên lời. Tín Trung nhìn hắn thêm một lần nữa:
"Từ giờ,
ta không để một trò bẩn thỉu nào của ngươi sẽ qua mắt được ta thêm một lần nào
nữa."
Nói rồi, ông uy nghiêm quay lưng bỏ đi. Liên Công đứng lại giữa sảnh, hơi thở dồn dập, mắt đỏ hoe vì tức, vì nhục, hay vì sợ thật không ai biết.
***
Chiều ngày
hôm đó, sau khi tin tức bài thơ được trả lại và bài thi của Tinh Tâm đang được
hội đồng xem xét lại, chàng đích thân đến phủ Tín Trung để tạ ơn.
Trong sảnh
phụ phía Đông, ánh nắng tà rọi xiên qua lớp mành trúc, đổ lên tấm áo quan phục
thâm lam viền vàng nhạt của Tín Trung. Ở tuổi trung niên, ông vẫn giữ dáng người
thẳng, vai rộng, gương mặt góc cạnh được tô điểm bằng hàng ria vừa chớm bạc.
Không có sự phù phiếm hay ngạo mạn, chỉ có sự liêm chính của một người từng trải
và uy nghi khiến người khác khó lòng rời mắt.
Tinh Tâm quỳ
xuống kính cẩn hành lễ:
"Ân cứu
mạng lần nữa, vãn sinh khắc ghi."
Tín Trung đỡ
chàng dậy, ánh mắt nhu hòa hơn hẳn so với buổi thiết triều:
"Đứng dậy
đi. Kẻ sĩ trọng lòng ngay, không phải quỳ gối nhiều mà nên đứng thẳng
lưng."
Cả hai cùng
ngồi xuống bên án trà. Trong khoảnh khắc yên lặng, ông để ý đến dáng ngồi ung
dung của Tinh Tâm – lưng thẳng, mắt sáng, tay giữ ly trà mà không rung. Khuôn mặt
ấy không chỉ thanh tú, mà còn toát lên một nét đĩnh đạc lạ kỳ. Một nét chững chạc
sớm nở ở người từng trải hàm chứ hình ảnh của một vị quan thanh liêm tương lai
vì dân vì nước hiếm có.
“Ta chưa từng
thấy ai viết chữ đẹp đến thế, lại dùng chữ đúng mực như ngươi,” Tín Trung lên
tiếng, giọng trầm. “Dưới ánh đèn hôm đó ngươi khiến ta ngỡ như đang nhìn lại
chính mình thuở mới bước chân vào trường thi.”
Tinh Tâm hơi
ngượng, mỉm cười:
“Tiểu sinh
còn kém xa đại nhân. Nhưng hôm ấy, nếu không có người e là cái đầu này không
còn nằm trên cổ nữa.”
Tín Trung nhấp
ngụm trà, ánh mắt dừng lại nơi vành tai Tinh Tâm nơi có một vết mực rất mờ, có
lẽ do đêm viết bài thi nghiêng đầu mà dính vào. Chỉ là một chi tiết nhỏ nhặt
nhưng với ông lại là bằng chứng cho thấy chàng đã viết bằng tâm huyết và sự
chăm chú tuyệt đối. Ông chậm rãi đặt chén trà xuống, trong lòng chỉ dấy lên một
ý niệm: nếu có thể sát cánh bên nhau, người như vậy sẽ là một đồng minh vững chắc
trên con đường quét sạch gian thần như Liên Công.
"Tinh
Tâm," ông nhẹ giọng, “ngươi không chỉ có chữ tốt, mà còn có tâm. Kẻ như vậy,
nếu một ngày ngồi ghế cao có thể làm gió đổi chiều.”
“Tiểu sinh
không dám mơ cao. Chỉ mong được cầm bút chép sử, để có người đời sau đọc mà còn
hiểu thế nào là liêm khiết.”
Tín Trung mỉm
cười, nhưng trong ánh mắt lại như gợn lên một tia sáng mềm. Ông không đáp lại
ngay, chỉ lặng lẽ rót thêm trà cho Tinh Tâm, rồi chậm rãi nói:
“Thế gian
này có nhiều kẻ khiến người ta phải dè chừng, lại ít người khiến người ta muốn
ngồi lại thêm một chén trà. Còn ngươi... dường như khiến người đối diện chẳng
muốn rời đi.”
Tinh Tâm
không hiểu hết hàm ý, chỉ đáp lại bằng một nụ cười chân thành.
Giây phút
đó, không ai nói gì thêm. Nhưng trong lòng Tín Trung, tên của Tinh Tâm khẽ đọng
lại như một lời hứa viết giữa trang sách, còn mơ hồ chưa rõ kết nhưng đủ để ông
mong một ngày có thể cùng người ấy viết tiếp vào phần cuối, dưới danh nghĩa những
người cùng gánh vác đại sự cho xã tắc.
Khi hội đồng khoa cử công bố kết quả cuối cùng, tên Tinh Tâm
chễm chệ ở vị trí đầu bảng Trạng nguyên năm nay. Ngay khi bảng vàng được dán
lên cổng Trường An giám, dân chúng đổ xô tới xem, tiếng hò reo vang tận cuối phố.
Tin ấy như cánh én bay về khắp bốn phương, và rồi nhanh chóng lan đến tận An
Châu.
Tại quê nhà, Trang Hoa bấy lâu nay như ngồi trên đống lửa. Mỗi
ngày, nàng đều ra đứng bên cổng làng, ngóng trông bóng người từ kinh thành về.
Trái tim nàng treo lơ lửng như chiếc lá cuối mùa, chỉ một cơn gió nhẹ cũng đủ
làm rơi. Đêm đến, nàng ngồi lần chuỗi tràng hạt mẹ để lại, miệng khẽ niệm tên
chàng như một lời cầu khẩn.
Rồi sáng hôm ấy, khi người đưa tin chạy về làng, thở hổn hển
mà hét lớn: “Tinh Tâm đỗ Trạng nguyên rồi!”, Trang Hoa chết lặng. Một thoáng
không tin, rồi hai tay ôm mặt òa khóc. Không phải vì buồn, mà vì hạnh phúc vỡ
òa như dòng nước bị kìm nén quá lâu cuối cùng cũng tìm được lối thoát.
Nàng lao ra khỏi cửa, chân trần dẫm lên đất ướt, vừa cười vừa
khóc. Cả làng như vỡ òa trong niềm vui chung, nhưng chỉ có nàng mới hiểu hết ý
nghĩa của giây phút đó – là một đời chờ đợi, một niềm tin không bao giờ dứt, cuối
cùng cũng được hồi đáp. Trong thôn, người người đổ ra ngõ, bàn tán không dứt:
"Thằng bé Tâm đó! Đỗ Trạng nguyên rồi!"
Một tháng sau, lễ vinh quy được tổ chức long trọng. Đoàn ngựa,
lọng vàng, chiêng trống rợp trời dẫn đầu bởi một chiếc kiệu sơn son thếp vàng
có cờ thêu hai chữ “Trạng nguyên” lấp lánh giữa nắng thu.
Tinh Tâm ngồi ngay ngắn trong kiệu, áo bào đỏ viền gấm, mũ
cánh chuồn trang nghiêm. Dáng chàng vẫn như xưa – khiêm nhường, mắt nhìn thẳng,
chỉ khác là đôi mắt ấy giờ đã thấm thêm một tầng từng trải.
Người dân ùa ra hai bên đường reo hò, trẻ con chạy theo tung
hoa giấy, còn cụ già chống gậy đứng bên cổng làng không ngừng lắc đầu tấm tắc:
“Nó không làm hổ thẹn tiên tổ!”
Trang Hoa đứng trong sân nhà, mặc áo lụa màu thanh thiên, đầu
vấn khăn giản dị. Nàng không trang điểm, nhưng gương mặt rạng rỡ hơn cả bao giờ
hết. Khi tiếng kiệu dừng lại, nàng bước ra cổng đúng lúc Tinh Tâm vén màn kiệu.
Hai ánh mắt gặp nhau. Không cần nói gì, cả hai đều hiểu mọi gian truân đã qua
và giờ là lúc bắt đầu một khởi đầu tươi đẹp. Bên cạnh, bà con chòm xóm tụ tập
chúc mừng. Ai nấy đều vui mừng khôn xiết, kể nhau nghe chuyện chàng Tâm năm xưa
đèn sách ra sao, giờ đã là Trạng nguyên triều đình.
Còn ở kinh thành, trong một gian điện âm u phía sau Tử Cấm
Thành, ánh nến lay động phản chiếu lên lớp rèm gấm dày. Trên long sàng trải thảm
tơ tằm, Hoàng đế mập mạp nằm nghiêng, ngực phập phồng đều đều sau giấc ngủ nặng
nề. Mồ hôi và mùi thuốc bổ vẫn còn vương trên lớp chăn thêu rồng.
Liên Công cúi thấp người, chỉnh lại góc màn, lau mồ hôi ở cổ
hoàng đế, rồi nhẹ nhàng rút lui. Hắn vừa qua một đêm dài hầu hạ từ xoa bóp, rót rượu đến cả những chuyện nhục
nhã mà hắn không còn thấy xa lạ. Thân thể mập ú của hoàng đế, lớp mỡ dày như phủ
cả tầm vóc một con người, mỗi lần chạm vào là một lần hắn phải gắng giữ nụ cười
gượng nơi khóe miệng. Long dịch nhớp nháp kèm tơ máu rỉ ra phía sau cánh mông của
hắn thật quá đau đớn. Lần nào hắn cũng như món đồ chơi mặc cho lão Hoàng đế già
cưỡng bức.
Trên đường về phòng, hắn đi qua hành lang lát đá cẩm thạch,
nơi ánh trăng chiếu lên như tấm gương lạnh lẽo. Tường son, cột vàng, gấm vóc phủ
đầy – tất cả là biểu tượng của quyền lực tối cao. Nhưng trong mắt hắn lúc này
chỉ còn lại sự rỗng tuếch, mùi trầm hương sực nức và âm thanh xào xạc của xiêm
y kéo lê trên đá.
“Vinh quy bái tổ…” – hắn lẩm bẩm khi dừng bước bên hồ sen
khô xác cuối mùa. Trong tay hắn là một tờ chiếu báo: Trạng nguyên tên Tinh Tâm.
Hắn cười nhạt, mím chặt môi đến trắng bệch. Mắt ngước lên
nhìn vầng trăng khuyết vắt qua rặng liễu, lòng cay đắng.
“Ta cũng từng mơ giấc mộng đó nhưng giờ tất cả là của hắn!”
Tiếng trống rộn ràng, tiếng người cười nói, tất cả hòa vào
nhau như một khúc khải hoàn. Nhưng trong góc tối, mầm ghen tị lại bắt đầu nảy mầm
một lần nữa. Liên Công trở về phòng, tiếng bước chân hắn rơi nhè nhẹ lên nền gạch
men bóng loáng. Căn phòng được chưng bằng gấm lụa thượng hạng, vách tường treo
những bức họa long phụng và tấm rèm thêu vàng óng ánh. Hắn bước đến trước gương
đồng và soi mình. Đã lâu rồi hắn chưa dám đối diện với mình qua gương
Một gương mặt trắng nhợt, môi dường như đỏ hơn trước như có
phấn hồng thoa thường nhật. Gò má hóp lại, đôi mắt sắc lẻm không phải của người
quân tử. Hắn vén áo, lặng lẽ đưa tay sờ xuống bụng dưới…
Chỗ đó giờ chỉ còn là một khoảng da chết không hồn , cứ rỉ
nước đái không tự chủ. Căn phòng này có đốt bao nhiêu trầm hương đi nữa thì mùi
khai thối của thái giám vẫn cứ ve vãn đâu đây… Phía sau thì nhớp nháp long tinh
gã hoàng đế già vừa xuất vào trong chưa được bao lâu đang rỉ xuống.,,
Hắn cởi bỏ lớp áo
thái giám để khoác thử một chiếc áo bào đỏ thêu hoa văn như của Trạng nguyên
lúc trước sai Nội vụ phủ may riêng cho. Gấm lụa mềm mại trượt qua da, nhưng
thay vì cảm giác vinh quang, chỉ là tủi nhục đè nặng.
Hắn xoay người trước gương, dáng điệu không còn mạnh mẽ, mà gần như lả lướt. Vai hắn nhỏ, eo hắn cong, không còn là thân thể của một nam nhân thực thụ. Chưa kể lưng cũng hơi gù xuống, chắc do tối nào cũng bị lão hoàng đế già lấy cái thân to béo nằm đè lên, rồi cả những khi hầu hạ phải cúi người cả ngày. Nhìn trong thảm hại làm sao vì chẳng có nam nhân thực thụ nào có cái dáng vẻ bạc nhược luồn cúi như vậy. Trong đầu hắn, hình ảnh của Tinh Tâm hiện lên: dáng người cao thẳng trong tấm áo bào trạng nguyên thật hiên ngang, ánh mắt kiên định, tiếng nói dõng dạc vang khắp thôn làng.
Hắn tưởng tượng ra Trang Hoa đứng cạnh chàng, bàn tay nàng nắm
chặt lấy tay người ấy, đôi mắt nhìn lên tràn đầy tự hào. Trong khi đó, hắn chỉ
có thể đứng bên đỡ cơ thể ục ịch cho một lão vua già nua mỗi đêm dùng miệng hầu
hạ, mỗi sáng lau mồ hôi cho thân thể đẫm mỡ của hoàng đế.
Liên Công nghiến răng, bàn tay siết chặt góc áo đến nhăn
nheo:
“Lẽ ra người đứng trên kiệu đó phải là ta. Phải là ta!”
Hắn đổ người xuống giường, chiếc gối thêu chỉ vàng lún xuống
theo thân hình gầy guộc. Hơi ấm trên cổ vẫn còn mùi long thể từ đêm qua. Hắn khịt
mũi định lau đi nhưng dừng lại như sợ chạm vào thực tại. Trong đầu hắn, mọi ký ức
rối mù từ tiếng thở của lão hoàng đế đến ánh mắt của dân làng nhìn Tinh Tâm đầy
cứ xoay vòng.
Trong hắn giờ đây không còn là một con người mưu cầu danh vọng
mà là một tạo vật bị nhào nặn từ quyền lực, dục vọng và ảo tưởng. Và mỗi khi đối
diện ánh sáng như người huynh đệ ấy, hắn thấy mình như bóng tối đang dần bị tan
biến.
Comments
Post a Comment