Sơn Trang Núi Tuyết

 Tác giả: Zoroaster

Người dịch: Jarry Fang

Nguồn: https://eunuchworld.co/master-of-the-mansion-the/

"Này, tụi tao sẽ thử đến Snowshoe để trượt tuyết. Mày muốn đi cùng không?" Joe hỏi.

Tôi từng chơi đấu vật, bơi lội, bóng chày, khúc côn cầu nhưng chưa bao giờ trượt tuyết trước đây. Tôi thực sự không có nhiều thời gian cho bất kỳ việc gì khác vì bài tập nhiều quá. Thôi nhân đây nghỉ ngơi, và cùng muốn nghỉ cuối tuần kéo dài 3 ngày không phải ý tưởng tồi.

Joe đã là bạn đồng hành tập gym của tôi suốt ba học kỳ và cùng ở chung phòng trong hai học kỳ của đại học. Nó cũng là đồng đội thể dục dụng cụ của tôi, một người bạn tốt bụng, và khác với các bạn tập khác, Joe luôn giữ vững tinh thần và không hề bỏ cuộc sau một thời gian. Tôi từng đi chơi với nó vài lần và cảm thấy khá hợp, nên khi Joe đề nghị ở chung, tôi đã đồng ý. Tuy nhiên, có chút áy náy; mặc dù đã cùng nhau đi tiệc cùng nhau một vài lần, nhưng hầu hết thời gian tôi lại mải mê học bài vào ban đêm, nên chúng tôi không có nhiều thời gian quây quần bên nhau ngoài phòng tập.

Snowshoe là một khu nghỉ dưỡng ở Tây Virginia, tọa lạc trên đồi. Đó là một địa điểm lý tưởng nhưng hành trình lái xe đến đó thật khá vất vả - bạn phải đi qua những thị trấn nhỏ trên đồi nơi toàn người dân địa phương. Chúng tôi còn thấy một anh chàng đang buộc một con nai vào cây ngay trước nhà mình. Về đêm, đường đi càng trở nên hiểm trở với sương mù dày đặc bốc lên từ các hốc và đường sá hẹp, quanh co. Tôi đã nhanh chóng hiểu tại sao hầu hết mọi người lại chọn bay tới đó.

Tại đây, tôi thực sự đã có một khoảng thời gian tuyệt vời. Trong số bốn người chúng tôi - tôi, Joe, và hai người bạn của nó là Nick và Rob - chỉ mình tôi là lần đầu trải nghiệm, nhưng với sự hướng dẫn nhiệt tình và một chiếc ván trượt thuê thì tôi đã trượt khá tố. Chẳng bao lâu sau, tôi đã tự tin với những cú lách qua trẻ em và người già một cách dễ dàng.

Sau hai ngày trượt tuyết, chúng tôi quyết định trở về nhà vào tối thứ Bảy để tránh chi phí thêm một đêm tại khách sạn kém chất lượng. Cả nhóm đều mệt lả, và ngồi trong xe đã mang lại cảm giác thư giãn tức thì. Toàn thân tôi đau nhức - từ mông, bụng, mắt cá chân cho đến đầu. Nick và Rob đã chìm vào giấc ngủ sau nửa giờ, và Joe cũng không lâu sau đó. Tình hình trở nên tồi tệ hơn khi trời tối và bắt đầu mưa tuyết. Khoảng 11 giờ tối, tôi cảm thấy choáng váng và nhận ra mình đã đi lạc – đã lẽ từ một giờ trước, tôi đã phải rẽ vào đường cao tốc, nhưng cảnh quan hiện tại không hề giống như lúc tới khu nghỉ dưỡng. Không tìm thấy bản đồ, tôi tiếp tục theo con đường mình cho là đúng, nhưng chỉ càng đi càng lạc hơn. Tôi cảm thấy mình sắp kiệt sức, và con đường càng trở nên xấu đi.

Khi thấy ánh sáng từ một tòa nhà lớn cổ kính phía trước, tôi quyết định hạ cái tôi xuống và dừng lại để hỏi đường. Tôi lái xe vào một vòng tròn sỏi và quan sát hàng rào mờ nhạt bao quanh sơn trang cũ kỹ nhưng được bảo quản tốt; cao ít nhất ba tầng với một tháp nhỏ. Ánh đèn trong một số phòng cho thấy có người thức.

Joe tỉnh dậy khi xe dừng.

"Chuyện gì vậy?" nó hỏi một cách mệt mỏi.

"Chúng ta bị lạc, tao sẽ đi hỏi đường."

 "Ồ ... được rồi ..." Joe ngáp, vừa dịch chuyển vừa lẩm bẩm và lập tức ngủ tiếp.

Tôi bước ra khỏi xe và chạy đến hiên nhà dưới cơn mưa đá dữ dội đến nỗi cảm thấy đau. Mỗi bước chuyển mình đều khiến cơ bắp tôi nhức nhối, và cái lạnh xuyên thấu làm phổi tôi rát buốt. Cửa có nút chuông sáng, tôi bấm chuông và đứng run rẩy chờ đợi. Khoảng ba mươi giây sau, cánh cửa mở ra và một thanh niên trông có vẻ lớn hơn tuổi chúng tôi một chút, chác khoảng 25 tuổi, đầu cạo trọc, to lớn bước ra. Anh ta mặc áo phông đen ôm sát, quần jean và dép lê.

"Có thể giúp gì được cho em?" Cậu thanh niên trẻ hỏi.

"À, ừ, chúng em bị lạc đường…" Tôi ra hiệu về phía chiếc xe, "… không biết anh có thể chỉ đường cho tụi em quay lại đường cao tốc không?" Tôi ôm chặt mình và run rẩy, cố gắng hấp thụ hơi ấm tỏa ra từ bên trong.



Người thanh niên có vẻ hơi mệt mỏi như bị phê thuốc, nhưng sau khi suy nghĩ vài giây, anh ta trả lời tôi. "Ừ, em quay lại đây, rẽ trái…" anh ta mất khoảng ba mươi giây để mô tả đường. Tôi nhận ra giọng anh ấy hơi mỏng nhẹ, khác hẳn giọng đàn ông bình thường. "… và sau đó đi thêm vài dặm nữa là em sẽ thấy biển báo."

"Nhưng tất cả những điều đó có thể đợi đến ngày mai!" một giọng nói trầm vang lên từ phía sau anh ta. Một người đàn ông lớn tuổi đi dép lê và mặc một chiếc áo choàng lụa màu rượu chát rất sang trọng bước. Ông ta trông già hơn một chút so với anh thanh niên, rất cơ bắp, với mái tóc đen bù xù, một chòm râu dê ngắn, và một ít lông đen lộ ra trên ngực qua lớp áo choàng.

“Con chào ông chủ ạ! Xin lỗi đã làm phiền giờ nghỉ ngơi của ông” Người thanh niên giựt mình vội xoay người cúi rạp 90 độ chào người đàn ông lớn tuổi đang bước ra cửa. Ông ta chẳng đoái hoài gì những lời đó, im lặng bước đến trước mặt tôi.

“Cháu chào bác ạ…” Tôi đột nhiên rụt rè trước áp lực từ người đàn ông trước mặt.



Ông ta tiến đến cửa. "Không đời nào các cậu có thể đi được. Đường trơn trượt quá, các cậu sẽ rơi xuống mương trước khi đi được năm dặm." Ông ta quay sang người thanh niên. "Tom, chuẩn bị một số phòng. Đặt họ vào phòng khách ở tầng hai." Tom gật đầu một cách phục tùng và đi vào nhà.

"Cậu vào và gọi bạn bè của mình vào đây. Các cậu có thể nghỉ qua đêm nay và rời đi vào ngày mai khi đường sá tốt hơn," Ông ấy nhìn thẳng vào tôi với đôi mắt sáng và sắc như thể xuyên qua tôi.

"Cảm ơn, nhưng chúng cháu thực sự không thể…" Tôi bắt đầu phản đối.

"Đừng lo; chúng tôi có chỗ cho các cậu." Ông cười tươi, để lộ hàm răng trắng bóng.

Tôi thực sự không muốn tiếp tục lái xe nữa; tôi sắp kiệt sức. Lời đề nghị cho chúng tôi nghỉ ngơi là một sự nhẹ nhõm lớn và việc ngại ở lại nhà người lạ hay không vào lúc này không còn quan trọng. Tôi chỉ muốn một chỗ ấm cúng để nghỉ ngơi, ăn uống và ngủ.

"Được rồi…" Tôi quay lại và đi ra xe. "Tụi bây thức dậy mau!" Mọi người bắt đầu cựa mình.

"Mình đã đến nơi chưa?" Nick mơ màng từ ghế sau.

"Tụi mình sẽ ở đây qua đêm, lấy đồ và xuống xe," tôi thông báo.

"Chúng ta đang ở đâu?" Joe hỏi, nháy mắt dưới ánh đèn.

"Tụi mình lạc đường rồi; ông chủ sơn trang này đã cho chúng ta chỗ để ở qua đêm vì đường quá xấu để lái xe," tôi giải thích.

Mấy thằng bạn từ từ đứng dậy, vật lộn một chút. Chúng tôi lấy đồ và chạy trở lại qua lớp băng, trượt chân liên tục, và trở lại hiên nhà. "Vào trong nào, các chàng trai," người đàn ông mời chào thân thiện.

Bên trong thật ấm áp và dễ chịu. "Các cậu hãy để áo khoác vào góc; tôi sẽ bảo Tom thu dọn chúng ngay." Chúng tôi đứng đó, tháo khóa, cởi cúc, và mở móc các loại áo khoác khác nhau của mình, ném chúng vào chỗ chỉ định. Thật tuyệt khi thoát khỏi cái lạnh, ướt át và giá băng.

"Các cậu đói không?" ông ấy hỏi.

"Một chút," tôi lẩm bẩm. Những người khác đều lắc đầu không.

Tom quay lại. "Các phòng đã sẵn sàng."

"Tốt. Dẫn mấy đứa đến phòng đi." Sau đó, ông ta lại nhìn thẳng vào tôi. "Khi nào tắm xong, Tôi có nhờ Tom đưa cậu vài món."

"Ồ, cảm ơn. Cháu không cần đâu..." Tôi ngại nhận quà từ một người đã ban cho chúng tôi quá nhiều ân huệ nồng hậu đêm nay.

"Đừng ngại. Hãy mau đi tắm rửa đi." Người đàn ông có cách nói chuyện rất mạnh mẽ, ngăn cản mọi nỗ lực tranh cãi hay phản bác.

Tom dẫn chúng tôi lên một cặp phòng ngủ ở tầng hai. Mỗi phòng đều có một chiếc giường lớn, được dọn dẹp sạch sẽ và rất sang trọng. Nick và Rob lấy một phòng, Joe và tôi lấy phòng còn lại. "Phòng tắm ngay cuối hành lang; có khăn tắm cho mỗi người. Nếu cần gì thì chỉ cần nhấn nút liên lạc nội bộ; anh sẽ ở đây. Chúc ngủ ngon."

Trời ơi! Tom làm tôi sợ quá. Anh ta giống như một con rô-bốt hay gì đó đại loại vậy. Một cảm giác hơi rùng mình khó diễn tả.

Tôi muốn tắm trước để ăn gì đó, rồi sẽ đánh thức Joe dậy để tắm sau. Tôi mặc quần short, dép và áo ba lỗ, rồi đi xuống cầu thang để tìm Tom. Lúc này bụng tôi đang cồn cào.

Tôi bước xuống cầu thang và ra tiền sảnh. Ánh sáng ở đây, giống như phần còn lại của ngôi nhà, yếu ớt, dịu nhẹ một màu vàng. Mọi thứ đều bằng gỗ, tất cả đều là màu nâu đất mềm mại, màu rám nắng và thảm đỏ tươi xa hoa. Nó giống như một thứ gì đó trong một ấn bản trang nhã của Good Housekeeping. Tôi tự hỏi liệu mọi thứ trong nhà có phải là đồ cổ không; tất cả đều trông rất cũ nhưng vẫn trong tình trạng hoàn hảo. Sau đó, tôi tự hỏi thầm trong đầu tên ông chủ ấy là gì? Tôi nhận ra ông ấy chưa bao giờ giới thiệu. Chà, dù ông ấy là ai, tôi tự hỏi ông ấy làm nghề gì để kiếm sống. Ông ấy hẳn phải giàu khủng khiếp… và anh chàng Tom đó – anh trai trẻ ấy là quản gia hay gì?

Ở tầng một, tôi không thực sự chắc chắn nên đi đâu, vì vậy chỉ đi lang thang qua các phòng cho đến khi Tom tìm thấy tôi. "Em cần gì không?" Tom hỏi từ phía sau tôi, khiến tôi giật mình khi tôi đang nhìn vào một cây đàn harpsichord cũ.

Tôi quay lại. "Ừm, đúng rồi... ông chủ bảo em xuống lấy chút đồ ăn, hay gì đó..."

"Đi theo anh nào", Tom nói, vẫn với giọng đều đều buồn tẻ đó. Anh quay lại và bắt đầu bước đi. Tôi đi theo anh vào bếp - gạch và kim loại được bảo quản tốt, những chiếc nồi sáng bóng treo lủng lẳng và một chiếc lò gạch cổ điển lớn ở góc. "Có một ít thịt nướng và khoai tây còn thừa".

"Ôi, tuyệt!" Tôi nói với anh ấy. Tôi đã chỉ mong đợi một chiếc bánh sandwich lạnh hoặc thứ gì đó tương tự.

"Đợi trong phòng ăn; anh sẽ mang ra sau vài phút nữa". Anh ấy chỉ về phía một cánh cửa đôi xoay.

Phòng ăn giống như một hành lang hơn - nó có trần nhà cao, lò sưởi rực rỡ và một chiếc bàn dài giống như thời trung cổ. Có những bức tranh khổng lồ khắp các phòng. Tôi nghĩ mình nhận ra một số bức trong số chúng từ trong sách hội họa mà tôi đã học trên trường nhưng thực sự không thể xác định được bức nào. Những bức tượng nhỏ cũng rải rác trong phòng, chủ yếu là ảnh khỏa thân của nam giới. Chẳng lẽ ông chủ sơn trang này là người đồng tính?

Tôi ngồi xuống và nhìn chằm chằm vào những bức tranh. Khoảng năm phút sau, Tom mang ra một đĩa thịt bò nướng, khoai tây, bánh mì và một ít măng tây nướng cùng một ly rượu vang đỏ và một cốc nước. Tôi đã rất ngạc nhiên vì thịnh soạn quá. Tôi cảm ơn anh ấy rất nhiều nhưng Tom chỉ gật đầu xác nhận. "Nếu em không cần thêm gì nữa, anh sẽ vào phòng làm việc."

Tôi ăn uống trong yên lặng, bị không gian rộng lớn của căn phòng làm cho e ngại. Có lẽ do bầu không khí, tôi cố gắng không làm kêu dao nĩa chạm vào đĩa hay bất cứ thứ gì, như thể mọi tiếng động nhỏ cũng có thể quấy rầy ai đó. Sau bữa ăn, tôi đã uống hết ly rượu và nước, rồi mang chúng vào bếp. Cảm thấy nên làm gì đó để đáp lại lòng hiếu khách, tôi rửa sạch bát đĩa và để chúng ngay ngắn trên giá phơi bên cạnh bồn rửa.

Việc ăn uống và tắm rửa giúp tôi tỉnh táo hơn, nhưng tôi không còn buồn ngủ. Tuy nhiên, tôi không muốn đi lang thang khắp nơi – không muốn họ nghĩ rằng tôi có ý định lấy trộm bất cứ thứ gì, nên tôi quay trở lại hành lang.

"Thưởng thức bữa ăn ngon chứ?" Tiếng người đàn ông lớn tuổi vang lên. Ông ta đã thay chiếc áo choàng khác màu vàng và giờ chỉ mặc quần đùi lụa màu tím hoàng gia, khoe vóc dáng phồng lên ấn tượng.

"Ồ, vâng thưa ông chủ, rất tuyệt. Cảm ơn ông rất nhiều." Tôi không khỏi ngưỡng mộ cơ thể ông ta – cơ bắp săn chắc đến hoàn hảo. Ông ấy trông có vẻ trẻ hơn tuổi thật nhiều.

"Ta sẽ thư giãn trong phòng làm việc với ít thuốc. Cậu muốn tham gia không, hay là đi ngủ?" Ông ta hỏi.

"Dạ vâng… Cháu có thể tham gia với ông." Tôi muốn nói chuyện thêm với người đàn ông này để tìm hiểu thêm về ông ấy.

"Vậy thì chúng ta đi thôi." Ông ta vỗ vai và dẫn tôi đến một căn phòng ngập mùi xạ hương, với ghế sofa sang trọng, thảm trải sàn và một con gấu Bắc Cực thật bị nhồi bông đứng bên lò sưởi đang rực lửa. "Thoải mái đi," Ông ấy trấn an sự căng thẳng trên nét mặt tôi rồi lấy một hộp thiếc từ tủ.

Tôi lặng người trên một chiếc ghế dài lớn. Ông chủ ngồi đối diện, mở hộp thiếc và lấy ra một cuộn giấy và túi cần sa.

"Ồ, tôi tưởng ông nói đến xì gà," tôi nhận xét.

"Không. Sao, cậu không hút à?"

Tôi hơi ngập ngừng vì chưa thử chất kích thích này bao giờ. "Không, không sao cả," tôi đáp. "Chỉ hơi bất ngờ một chút."



Ông ta cười và bắt đầu cuốn điếu cần sa. Tôi quan sát những cơ bắp tay chuyển động dưới làn da, ngưỡng mộ vẻ điềm tĩnh và vóc dáng của người chủ này. Tôi hy vọng mình sẽ trông tốt như vậy khi ở tuổi của ông ấy.

Ông chủ giơ điếu cần sa đã gói xong lên. "Đây rồi." Ông ta châm lửa và hít một vài hơi, rồi đưa tôi. "À," ông ta thở làn khói ra và hỏi. "Chuyến trượt tuyết thế nào?"

Tôi thổi ra một đám khói xám và đưa lại cho ông chủ. "Chúng cháu đã ở đó cả cuối tuần." Ông ấy chắc đã nghe tôi kể với Tom về chuyến đi.

Phì, phì. "Cậu đang tính đi đâu thế? Về nhà à?"

Phì, phì. "Ừ." Rồi tôi nói với ông ấy về trường đại học chúng tôi đang học.

Phì, phì. "Cậu học ngành gì?"

Cứ như vậy cho đến khi thuốc ngấm vào, cơn khoái lạc dần đến khiến tôi lâng lâng. Ông ấy đã hỏi tôi rất nhiều câu hỏi nhưng tôi không bao giờ có đủ can đảm để hỏi lại ông ấy bất cứ điều gì. Khi ông ấy đặt một tay lên đùi tôi bắt đầu sờ soạng, tôi chỉ biết ngả người ra sau tận hưởng. Tôi rên lên một tiếng, và ông ấy nhìn tôi một cách tinh quái. "Cưng đau nhức vì chuyến trượt tuyết à?"

"Dạ vâng. Cháu chưa từng đến đó trước đây…"

Ông ấy đứng dậy và đi vòng ra sau chiếc ghế dài mà tôi đang ngồi. "Được rồi, đây," ông ấy bắt đầu đặt tay lên vai tôi. "Anh có thể giúp em việc đó." Ông ấy bắt đầu xoa bóp và mát-xa các cơ ở vai tôi. Ông ấy thực sự giỏi việc đó, và tôi đã mệt mỏi và phê thuốc đủ để không quan tâm đến việc kì cục được một ông già đáng tuổi ba đang mát xa cho mình. Tôi bắt đầu râm ran trong người.

Tôi nghiêng người về phía trước một chút để ông có thể xoa bóp vào lưng tôi. "Này, cởi áo ra và nằm trên thảm đi; sẽ dễ hơn." Tôi ngoan ngoãn làm theo. Ông ngồi lên người tôi và tiếp tục. Cậu nhỏ của ông cứng lắm; tôi có thể dễ dàng nhận ra điều đó – nó đang ép vào mông tôi. Như đang ở trên thiên đường vậy, tôi thậm chí không phản đối khi ông kéo quần đùi của tôi xuống khỏi bàn chân rồi dùng tay mát-xa toàn thân – lưng, tay, cổ, mông, chân… khi làm xong, ông lật tôi nằm ngửa. Không biết ông đã cởi quần đùi và khỏa thân từ lúc nào nhưng cơ thể ông ấy thật tuyệt vời. Cặc của ông to và cứng như đá dù không cố làm bất cứ điều gì gợi dục; ông chỉ ngồi lên người tôi một lần nữa và bắt đầu mát-xa phía trước của tôi. Khi ông cúi xuống để xoa ngực tôi, hai con cặc  cọ xát vào nhau. Sự chuyển động và tiếp xúc của da thịt khiến tôi hơi phấn khích; và tôi đã tự mình xuất tinh… điều này khiến tôi cực kỳ hưng phấn.

"Cưng thích điều này à." Đó không phải là một câu hỏi. Ông ấy nắm chặt hai hòn dái của tôi.

"Sướng lắm ạ." Tôi thốt lên một cách hạnh phúc.

Tay ông ấy di chuyển đến dương vật của tôi và giật nó một chút, giống như ông ấy đang kiểm tra nó hơn là chơi đùa với nó. "Rất tuyệt."

Tôi như một con búp bê vải, tận hưởng khoảnh khắc này. Tôi không còn đau nhức chút nào nữa và chỉ cảm thấy tuyệt vời sau khi được mát-xa.

"Đến lúc phải tiếp tục rồi," ông ấy nói, và nhấc bổng tôi lên khỏi mặt đất, đặt tôi trở lại ghế dài. Tôi chỉ nhìn ông ấy một cách rũ rượi khi ông ấy kéo hai chân tôi ra và đặt dương vật của ông ấy vào lỗ đít của tôi, di chuyển hông theo hình tròn để nó cọ xát vào đít tôi. "Cậu đã từng làm điều này trước đây chưa?" ông ấy hỏi. Tôi lắc đầu qua lại. "Chỉ cần thư giãn." Điều đó sẽ không khó. Ông ấy mở rộng vòng hông của mình, đẩy đầu cặc vào từ từ, sau đó rút ra. Lúc đầu hơi đau một chút nhưng tôi ngày càng thoải mái hơn khi ông ấy liên tục đưa vào và ra, đưa vào và ra, và chẳng mấy chốc, thậm chí còn không còn khó chịu nữa. Thực sự là khá sướng khi được người đàn ông quyền lực như vầy đụ.

Cậu nhỏ của tôi vẫn cứng và rỉ ra chất nhờn như điên. Tôi bắt đầu thực sự thích thú, đẩy ngược lại ông ấy từ ghế dài, ông ấy đáp lại bằng cách đẩy mạnh hơn. Ông ấy véo núm vú của tôi một chút giữa những cú nắc. Tôi thậm chí đã ra thêm lần nữa dù không chạm vào cậu nhỏ của mình, và nhận thấy ông ấy chỉ nhìn chằm chằm vào háng tôi khi đụ.

Chỉ mất khoảng mười phút trước khi tôi xuất tinh khắp người lần thứ hai, và chỉ vài phút sau cảm thấy một luồng hơi ấm bên trong tôi khi ông ấy lên đỉnh. Ông ấy từ từ rút ra, cậu nhỏ của ông ấy mềm ra và da ông ấy đẫm mồ hôi, ngực thở hổn hển. "Mmm," ông ấy gầm gừ. "Tốt lắm."

Cậu nhỏ của tôi vẫn cứng; tôi vẫn có thể tiếp tục với lần đầu bị phá trinh đầy khoái cảm. Tôi bắt đầu sục mạnh cặc mình lần nữa, và ông ấy chỉ ngồi ngả lưng trên ghế và quan sát. Tôi lại xuất sau vài phút và giờ đã thỏa mãn, người phủ đầy tinh dịch.

Ông ta nhấn nút chuông và Tom bước vào. Anh ta dường như không phản ứng gì với hai chúng tôi ngồi đó, khỏa thân và đầy tinh dịch của chính mình. "Tom, đưa thằng bé lên lầu và chuẩn bị cho nó nhé?"

"Vâng, thưa ngài," Tom trả lời.

"Đi tắm rửa đi rồi ta sẽ gặp lại cậu sau," ông ta bảo tôi. Sự mạnh mẽ của người đàn ông này khiến tôi nhẹ nhõm; không phải băn khoăn liệu chúng tôi có nên ôm nhau hay làm điều gì ngớ ngẩn như thế không.

Tôi theo Tom trở lại cầu thang và vào phòng tắm. Có một anh chàng khác ở đó, một người mà tôi chưa từng gặp trước đây. Giống như Tom, anh chàng này cũng trẻ trung, hơi mập một xíu và đầu cũng cạo trọc. Anh ta chỉ mặc một chiếc quần đùi bằng vải da màu đen, trên tay cầm một khay đồ cạo râu. Tom để tôi ở lại với anh ta, giới thiệu anh ta là Wes.

"Ông chủ bảo anh giúp em tắm rửa sạch sẽ và chuẩn bị kĩ lưỡng. Em có muốn tắm không…?"

Tôi gật đầu.

Anh ấy vào cùng và kỳ cọ sạch sẽ cho tôi; tất cả những gì tôi phải làm là nâng hạ tay chân theo ý anh ấy muốn. Khi tắm xong, anh ấy thoa bọt lên ngực tôi và bắt đầu cạo lông. Lúc đầu tôi không có nhiều lông, nên không mất nhiều thời gian, nhưng sau đó anh ấy chuyển sang tay và nách của tôi, rồi tiếp tục, cạo lông bụng, mông, háng, chân… mọi thứ, thậm chí cả tóc tôi. Khi anh ấy làm xong, chĩ còn mỗi lông mày là chưa bị cạom trông tôi thật nhẵn nhụi. Tôi lấy làm lạ nhưng tôi vẫn còn lâng lâng về cuộc hoang lạc vừa diễn ra nên không để ý chuyện này nữa. Tôi chưa bao giờ thích bị cạo sạch đến trần trụi như vầy nhưng có lẽ đây là lệnh của ông chủ. Chỉ cần nghĩ đến ông ấy, điều đó thôi cũng khiến tôi thấy cực kỳ hưng phấn.

Sau khi cạo xong, anh ta rửa sạch người tôi và bước ra khỏi phòng tắm, để tôi gội đầu và những thứ tương tự. Khi hoàn tất, tôi vén rèm ra và thấy anh ta đang đợi, tay cầm một chiếc khăn. Anh ta nhẹ nhàng vuốt ve, lau khô tôi bằng chiếc khăn.

Khi chúng tôi làm xong, anh ta nói, "Ông chủ muốn em xuống cầu thang." Anh ta dẫn tôi ra ngoài và xuống cầu thang, vẫn hoàn toàn khỏa thân. Lúc này tôi thực sự không quan tâm lắm vì bạn bè tôi đều đang ngủ trên giường. Anh ấy dẫn tôi đi sâu hơn  xuống một số cầu thang sang trọng vào tầng hầm. Anh ấy mở một bộ cửa đôi bằng gỗ nặng và lớn, và chúng tôi bước vào.

Điều đầu tiên tôi nhìn thấy ở cuối hành lang là Nick đang đứng ở cuối hành lang, hướng về một căn phòng sáng đèn, hoàn toàn khỏa thân. Tôi không thể nhìn vào trong  và tự hỏi tại sao bạn mình lại khỏa thân. Ngay lập tức, sự chú ý của tôi bị thu hút vào yếu tố gây sốc nhất của căn phòng: những hiện vật trên tường.

Khắp các bức tường là những tấm bảng gỗ, trên đó gắn đầy đủ các bộ phận sinh dục nam! Phải có đến hàng trăm con cặc cương cứng nhô ra khỏi tường, tinh hoàn vẫn còn treo lủng lẳng. Trắng, đen, vàng, to, nhỏ, đã cắt, chưa cắt… đủ loại. Mỗi tấm đều có một bức ảnh đính kèm của một anh chàng khỏa thân, tất cả đều có một hàng mũi khâu nhỏ ở giữa háng và vẻ mặt vô hồn. Ngoài ra còn có những tấm bảng tên bằng đồng nhỏ được khắc, ghi tên các chàng trai kèm ngày tháng. Lần đầu tiên có vẻ là từ khoảng mười năm trước, và khi tôi từ từ tiến xuống phòng, ngày tháng tăng lên. Những chiến tích sống đó dừng lại khi cách cửa khoảng 6 mét, lần gần đây nhất có vẻ chỉ mới một tuần trước!

"Này, Nick, có chuyện gì thế?" Tôi hỏi anh ấy. Anh ấy thậm chí không quay lại nhìn, mà chỉ nhìn thẳng về phía trước, tránh ánh mắt của tôi. Tôi nhìn xung quanh vào mặt anh ấy, và anh ấy chỉ nhìn chằm chằm về phía trước một cách vô hồn. Anh ấy không phản ứng khi tôi vẫy tay trước mặt anh ấy hay bất cứ điều gì. Cậu nhỏ của anh ấy cứng và toàn cơ thể anh ấy được cạo nhẵn như của tôi vậy.

"Thật mừng vì cậu cũng đã quyết định tham gia cùng", một giọng nói trầm thấp quyền lực quen thuộc vang lên từ phía sau tôi. Tôi quay lại và thấy chủ nhà đang đứng trên bàn mổ. Rob nằm trên bàn, mắt mở nhưng không cử động, một đường khâu mỏng trên háng nơi đáng lẽ là bộ phận sinh dục của anh. "Ta vừa hoàn thành ca thứ hai". Ông ta giơ một chiếc đĩa đựng thứ mà tôi cho là dương vật và tinh hoàn của Rob, bị cắt đứt thành một mảnh. "Những thứ này sẽ trông tuyệt vời khi được treo lên cho bộ sưu tập với những dương vật khác".

Tôi bị sốc nhưng chỉ đứng đó trong im lặng sửng sốt khi ông chủ lau sạch háng của Rob và dán băng vào đó cùng ống thông tiểu ra khỏi giữa hai chân Rob. Anh ta nhìn xuống Rob và nói, "Đi ngủ đi". Rob chỉ lôm côm ngồi dậy, gượng đứng dậy và đi ngang qua tôi dọc hành lang. Anh ta vẫy tay chào Nick, và Nick bước tới và nằm xuống bàn. Tom xuất hiện, giờ cũng trần truồng như chúng tôi, và tôi có thể nhận thấy rằng bộ ấm chén của anh ta hẳn cũng được gắn ngoài hành lang, vì háng anh ta cũng nhẵn như của búp bê vậy. Anh ta lấy một chiếc đĩa ra ở đâu đó, theo sau là anh chàng tắm rửa cho tôi, Wes.

Khi ông chủ lớn tuổi bắt đầu cắt vào háng của Nick, ông tiếp tục nói với tôi. "Đừng lo, chúng không thể cảm thấy gì cả. Chúng thậm chí sẽ không nhớ điều này vào sáng mai. Tất nhiên, khi chúng thức dậy, chúng sẽ không nhớ bất kỳ điều gì về điều này hay thậm chí sẽ không nhớ rằng mình đã có của quý."

"Làm thế nào...?" Tôi bắt đầu hỏi.

Ông ta kết thúc thay tôi. "Ta bắt họ làm những gì ta bảo. Mọi người đều tuân theo mệnh lệnh của ta. Đôi khi chúng thậm chí không biết điều đó.” Tôi thấy mắt ông ta đỏ rực như máu một cách kì lạ, thấp thoáng bóng ông ta hắt lên tường thật quái dị, không giống bóng của con người... “Cậu lái xe đến đây vì ta muốn thế, không phải vì cậu bị lạc. Tom và Wes đến đây theo cùng một cách, và cuối cùng chọn ở lại đây mãi mãi. Ta cũng đưa ra cho cậu lời đề nghị tương tự."

"Ở lại?" Tôi hỏi.

"Đúng vậy. Hoặc cậu có thể rời đi vào ngày mai cùng bạn bè và quên hết mọi chuyện này, hoặc có thể ở lại đậy với ta. Họ cũng sẽ quên cậu nếu cậu chọn ở lại đây phục vụ ta. Tất nhiên, ta đã biết câu trả lời của cậu rồi."

Tôi cũng biết điều đó. Không có ích gì khi nói ra, cả hai chúng tôi đều biết đó là gì. Tôi chỉ im lặng quan sát, ngày càng trở nên kích thích khi anh ấy nhấc bộ phận sinh dục của Nick ra khỏi háng và bắt đầu khâu, và khi đến lượt mình, tôi vô thức nằm xuống bàn…

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, mặc quần bó da và áo sơ mi đồng phục. Háng tôi hơi đau nhưng hầu hết là ổn. Bên dưới đã nhẵn nhụi và cắm ống thông tiểu vào chờ đến khi lành hẳn sẽ gỡ ra. Tôi giúp Joe, Nick và Rob mang đồ đạc, chất ván trượt tuyết lên xe. "Này, cảm ơn các anh rất nhiều vì đã cho chúng tôi ở lại qua đêm", Joe lên tiếng. "Chúng tôi thực sự rất cảm kích."

"Không vấn đề gì", tôi nói với Joe. "Đừng nghĩ gì cả."

"Cảm ơn anh lần nữa", cậu ấy nói và từ từ bước vào xe. "Trời ạ," anh ta lẩm bẩm một lần trong xe. "Tôi nghĩ mình bị căng cơ hay gì đó." Cánh cửa đóng sầm lại và chiếc xe chạy xuống đường.

Tôi quay lại và bước vào nhà, xuống cầu thang, và vào hành lang đầy những con giống treo khắp tường. Tom đưa cho tôi một tấm bảng gỗ, trên đó có ảnh, tên và bộ phận sinh dục nhồi bông của tôi. Chúng trông tuyệt lắm. "Đặt nó xuống đó, cạnh ba cái kia," giọng nói trầm ấm mà tôi rất quen thuộc vang lên.

"Vâng, thưa chủ nhân..."



Comments

Popular Posts