Chương 4: Hầu hạ Hoàng đế

Sau khi học hết các nghi lễ cơ bản cho thái giám, như việc cúi thấp đầu thấp người hơn hoàng đế mỗi khi hầu hạ và luôn coi mình như một người bảo vệ cho hoàng đế và các phi tần, Tiểu Trung Tử đã chính thức trở thành một trong những thái giám phục vụ cho Vĩnh Uy đế.

Hoàng đế Vĩnh Uy nổi tiếng với tính cách bạo tàn. Một tối nọ, hoàng đế mời Tiểu Trung Tử vào phòng tắm để hầu hạ mìh. Hoàng đế chỉ mặc một chiếc áo choàng lụa. Trong phòng tắm, Hoàng đế đứng cao ngạo nghiêm bên cạnh bồn tắm, chăm chú quan sát biểu hiện của Tiểu Trung Tử. Sự uy dũng của Hoàng đế tạo nên bầu không khí áp lực lên Tiểu Trung Tử.

Cậu kìm nén sự run rẩy và tập trung thực hiện nhiệm vụ của mình một cách nghiêm túc. Cố gắng giữ vững bản thân, Tiểu Trung Tử cúi người về phía trước để lấy chiếc khăn lụa lau mặt từ chiếc bàn gần đó, rồi cẩn thận lau nhẹ mặt cho Hoàng đế. Cậu nhận ra vẻ uy quyền và đáng sợ của Hoàng đế nhưng vẫn tiếp tục nhiệm vụ mà không để lộ cảm xúc. Khi ngón tay của cậu chạm vào bắp chân rắn rỏi của Hoàng đế, một làn sóng nhiệt mạnh truyền đi làm Tiểu Trung Tử cảm thấy như bị tê liệt trong giây lát.

Cậu cố gắng giữ vững bàn tay run rẩy của mình trong khi xoa bóp lòng bàn chân của Hoàng đế. Trong suốt quá trình này, trái tim của Tiểu Trung Tử đập nhanh, và những giọt mồ hôi li ti từ gáy cậu rơi xuống, làm tăng thêm căng thẳng trong không khí. Hoàng đế dường như không quan tâm đến tâm trạng lo lắng của Tiểu Trung Tử, vẻ mặt của ngài vẫn duy trì sự thản nhiên và khó đoán. Khi Tiểu Trung Tử bắt đầu thoa hương liệu lên chiếc lưng trần to lớn của Hoàng đế, đôi ngón tay của cậu di chuyển một cách tinh tế mân mê theo từng đường nét của vị vua quyền lực. Hoàng đế giả vờ thả lỏng cảnh giác trong một khoảnh khắc.

Quả thật, một thái giám từng là con trai của học giả, Tiểu Trung Tử đọc nhiều sách nên biết cách làm Hoàng đế hài lòng. Khác biệt nhiều so với những nô tài khác. Ý nghĩ đó khiến Hoàng đế nở một nụ cười thỏa mãn vì sự chọn lựa đúng đắn.

Khi đã hoàn thành công việc, Tiểu Trung Tử đỡ Vĩnh Uy Đế bước ra khỏi bồn tắm, lấy chiếc khăn lụa vàng treo phía trên rồi nhanh chóng quấn nó quanh thân hình to lớn của Hoàng đế trong khi vẫn cúi đầu phục tùng.

Nhiệm vụ khác của người hầu trung thành của Hoàng đế như cậu là giúp Vĩnh Uy đế trong việc tiểu tiện và đại tiện. Mỗi khi hoàng đế mắc tiểu, Tiểu Trung Tử sẽ nhanh chóng quỳ xuống kiên nhẫn há miệng, chờ đợi dòng chất lỏng màu vàng tràn vào khoang miệng từ long căn to lớn của hoàng đế. Mỗi lần nuốt xuống là vị mặn đắng và một mùi ngai ngái nồng đậm chất đàn ông, cậu đều kìm nước mắt, cố gắng giữ bình tĩnh giữa sự tủi nhục khi mình không còn là đàn ông nếu so với Hoàng đế.

Khi Ngài muốn đi đại tiện, Tiểu Trung Tử phải thể hiện sự tận tâm tối đa, thậm chí khi đó có nghĩa là phải hy sinh phẩm giá của mình. Khi nhận được hiệu lệnh, cậu nhanh chóng quỳ xuống gần ngai vàng, trở thành một vật chứa sẵn sàng tiếp nhận mọi mong muốn của Hoàng đế. Hoàng đế không do dự đưa một dòng chất thải hôi thối thẳng vào miệng đang chờ đợi của Tiểu Trung Tử. Kìm chặt mắt lại, cậu để cho chất lỏng ấm áp tràn vào miệng mình, chống lại cơn buồn nôn dâng cao đang xâm chiếm cậu. Tiểu Trung Tử phải ráng nhai nuốt hết đống phân đó như là một viên thuốc đắng phải nuốt, rồi sau đó thè lưỡi liếm sạch đít cho Hoàng đế. Thỉnh thoảng Hoàng đế muốn hạ nhục cậu hơn thì ngài lại địt bẹt bẹt mấy cái để khí của mình tràn vào mũi và khoang miệng cậu lần nữa.

Cậu phải cố gắng nhịn xuống để giữ được sự sủng ái của Hoàng đế. Trong cung này, được hầu hạ Hoàng đế là phước lớn với một kẻ bán nam bán nữ như cậu.

Điều nhục nhã hơn nữa là cậu ta phải đứng gác ngoài phòng thị tẩm trong khi Hoàng đế Vĩnh Uy đang vui vẻ với các phi tần của mình. Cơ thể cậu không còn là nam giới khiến tình hình càng trở nên tồi tệ hơn.

Những tiếng rên đầy dục vọng của Hoàng đế vang vọng khắp căn phòng, dội lại những bức tường đá cẩm thạch dát vàng. Là một thái giám đang canh gác, Tiểu Trung Tử buộc đứng bất động bất kể những bứt rứt bên dưới mà nghe tiếng Hoàng đế dùng sức thúc cặc rồng vào những những cái lồn ẩm ướt mềm mại của những quý nhân mới nhập cung. Bóng lưng Hoàng đế và quý nhân đó đang giao hợp nhờ ánh đèn le lói xuyên qua màn cửa hắt lên tường. Mỗi một động tác gợi dục đều hiện rõ trong ánh mắt đang dán chặt của cậu. Đầu cậu thì cứ tưởng tượng những khao khát bản thân không bao giờ làm được lại hiện hữu sau lưng.

Tiếng rên dồn dập đã vẽ nên những bức tranh sống động về sự sảng khoái ngây ngất làm những giác quan của Tiểu Trung Tử nhạy cảm lên gấp mười lần. Mỗi cái chạm, mỗi lời thì thầm, mỗi tiếng khóc dường như được khuếch đại để chế nhạo cậu chưa từng trải qua khi còn là nam nhi. Nhu cầu tình cảm trần tục này hơn mọi thứ khác trong cuộc đời cậu, khiến cậu bị giằng xé giữa hai thái cực không thể hòa giải. Một mặt là nghĩa vụ của cậu như một người hầu vô dục tận tụy cho Hoàng đế, mặt khác là khao khát được gần gũi thể xác.

 


Hoàng đế ôm chặt mỹ nhân, nâng nàng lên cao hơn, vòng tay của mình ra sau lưng và nâng mông nàng lên để thúc sâu hơn vào. Tiếng rên rỉ của nàng thoát ra khỏi cổ họng, tạo thành một giai điệu xuyên thẳng vào trái tim Tiểu Trung Tử. Điều đó vừa phấn khởi vừa đau khổ khi phải chứng kiến những thú vui từ người khác nhưng cậu thì không. Bất chấp sự ganh tỵ và khao khát tràn ngập trong mình, Tiểu Trung Tử vẫn cố đứng yên như đá, bấu chặt hai tay vào nhau để thoát khỏi sự khó chịu. Đôi lúc cuộc hoang lạc phía sau diễn ra qua mãnh liệt khiến cậu chịu không nổi mà đái luôn trong quần. Rất may là cậu đã quấn rất nhiều khăn và mặc nhiều quần bên trong để tránh nước tiểu nhiễu ra và gây bốc mùi.

Bên trong, Hoàng đế đụ quý nhân xinh đẹp của ngài: "Nàng có sướng không? Long căn của trẫm có lớn không?"

Hoàng đế cười độc ác, túm tóc nàng phi tần đang sợ hãi. "Hãy để trẫm thấy vẻ mặt thích thú của nàng đến mức nào!"

Với một nguồn năng lượng bùng nổ đột ngột, Hoàng đế thô bạo kéo mỹ nữ về phía mình, ghim lồn nàng dưới long căn to lớn của ngài. Mỹ nhân kêu lên đau đớn, vùng vẫy trong vô vọng trước bàn tay sắt thép của hắn. Hoàng đế phớt lờ sự phản đối của cô, thay vào bằng những nụ hôn chiếm hữu khắc nghiệt dọc theo quai hàm và cổ cô.

Những tiếng thở hổn hển nhẹ nhàng của nàng chỉ càng làm tăng thêm ham muốn của Hoàng đế, ngài gầm gừ, "Nàng có biết tại sao người ta gọi trẫm là ‘Rồng’ không?' Bởi vì ta có thể biến giấc mơ của nàng thành hiện thực – hoặc nghiền nát chúng hoàn toàn!”

Mỗi cú đẩy gửi sóng xung kích khắp cơ thể cô, vô tình gây ra những tiếng thở hổn hển và rên rỉ. Hoàng đế kiểm soát nhịp độ một cách thành thạo, tăng dần cường độ, đảm bảo không bên nào đạt cao trào sớm.

Hoàng đế Vĩnh Uy thưởng thức cảnh ái thiếp quằn quại bên dưới mình, khuôn mặt đỏ bừng vì phấn khích. Ngài say sưa vì biết rằng chỉ mình ngài mới sở hữu khả năng mang lại cho các mỹ nhân hậu cung sự hài lòng tột cùng. Cặp đùi to lớn của ngài bao bọc lấy thân dưới mỹ nhân, kéo nàng đến gần trung tâm ham muốn của mình hơn bao giờ hết mà nhấp xuống thật thô bạo khiến người bên dưới nhịn không được mà rên thành tiếng.

“Thiếp sướng quá Hoàng thượng ơi!”

Khi ngài liên tục lao vào trong cô, tứ chi nàng run lên vì căng thẳng.

Sau khoảng nửa canh giờ nhưng tưởng chừng như vô tận, Hoàng đế đã sắp lên đỉnh. Với một tiếng hét khàn khàn, Vĩnh Uy đế thả hạt giống của mình vào sâu trong cơ thể cô. Mỹ nhân rùng mình dữ dội, cố gắng ngăn chặn mọi phản ứng có thể nghe được trước luồng nhiệt bất ngờ tràn vào cơ thể mình. Nàng cắn môi, kiềm chế không muốn bật khóc. Hoàng đế sau khi xuất tinh liền phủ phục, đè nguyên thân hình to lớn của mình lên cơ thể mỹ nhân và thở khò khè bên tai cô.

 Thân hình nặng trĩu, ướt đẫm mồ hôi nhưng tinh thần chiến thắng lại bay bổng. Hài lòng với màn trình diễn của mình,  Hoàng đế rút long căn khỏi cô, nằm sang một bên, long tinh chậm rãi rỉ ra.

Sau khi hoàng đế đã xuất tinh, nhiệm vụ của một thái giám trung thành bắt đầu. Tiểu Trung Tử ngượng ngùng bước vào phòng, cúi đầu trước hoàng đế rồi bắt đầu dùng miệng liếm sạch tinh dịch còn sót lại trên thân cặc Hoàng đế. Tiểu Trung Tử nuốt khan một ngụm, trịnh trọng gật đầu. “Vâng, thưa Bệ hạ, long căn đã sạch sẽ rồi ạ!” cậu lặng lẽ thì thầm, ngoảnh mặt đi.  Hoàng đế Vĩnh Uy quan sát cậu một cách cẩn thận, hài lòng với sự phục tùng này.

Vị thái giám cúi đầu thật sâu nhưng hướng về quý nhân đang nằm kế đó rồi hỏi như một quy định bắt buộc: “Người muốn giữ hay bỏ?”

Hoàng đế liếc nhìn mỹ nhân nằm đó rồi bảo: “Bỏ!” Mỹ nữ nghe xong thì giật mình có chút không nỡ nhưng đành chịu.

Tiểu Trung Tử cúi xuống hạ bộ mỹ nhân, tách hai chân ra. Cậu kêu gọi một tiểu thái giám khác vào giúp cậu ấn mạnh vào hậu cổ huyệt khiến long tinh chảy ra trong khi cậu tranh thủ cúi xuống liếm cho sạch đống tinh dịch nồng đậm mặn mặn ấy. Phải nhìn, phải nghe người khác ân ái, bản thân thì như khúc gỗ đứng trơ ra đó rồi còn phải liếm tinh dọn dẹp tàn cuộc sau khi chủ nhân đang hành sự xong. Nỗi nhục nhã này chỉ có những kẻ không thể làm đàn ông như cậu mới hiểu được.

Sau khi mọi việc đã xong xuôi, quý nhân hay được bọc lại trong chăn đỏ rồi khiêng về phòng. Tiểu Trung Tử quay lại cúi chào Hoàng đế rồi toan ra đứng canh gác để Hoàng đế nghĩ ngơi thì Ngài lại hỏi một cách độc ác:

“Ngươi có biết sự khác biệt giữa một người đàn ông thực sự và một thái giám là gì không?”

Tiểu Trung Tử khựng lại, run lẩy bẩy vì câu hỏi như giọt nước tràn ly sau quá trình thị tẩm của Hoàng đế và chạm đến nỗi đau mất mát của cậu

“Đàn ông đích thực quan hệ với phụ nữ, còn thái giám… thì không." Tiểu Trung Tử nói, cơn tức giận dâng trào trong cậu ta. Sự sỉ nhục này của Hoàng đế thực sự quá sức, nhưng cậu ta ráng kiềm chế. Hoàng đế Vĩnh Uy lạnh lùng nhìn cậu ta, quan sát ngọn lửa đang bùng cháy trong đó tuổi trẻ.

“Và điều gì khiến ngươi tin rằng mình có thể xưng là ‘đàn ông đích thực’, hả Tiểu Trung Tử?” Hoàng đế chế nhạo, chọc tức cậu hơn nữa.

Tiểu Trung Tử cắn răng đáp lại: “Nếu nô tài phải lựa chọn giữa sống làm thái giám và chết thì thà chết còn sướng hơn!”

Hoàng đế cười lớn, thực sự ấn tượng trước câu trả lời thông minh từ tên hoạn nô của mình. “Nói hay lắm! Giỏi lắm, thái giám trung thành của ta! Ha ha!” Hoàng đế xua tay ra hiệu cho cậu xử lí đem quý nhân nằm đó mệt mỏi về lại cung của mình.

Tiểu Trung Tử quỳ chào lần cuối trước khi rút lui. Khi những thái giám đã đi khỏi, Hoàng đế tự cho phép mình nở một nụ cười hài lòng hiếm hoi. “Đúng là một con chó ngoan!” Ngài cảm thán.

Comments

Popular Posts