Chương 3: Hồi phục và Thay đổi

 Tác giả: Jarry Fang

Sau ca phẫu thuật, Thành Thiên (nay đã đổi tên thành Tiểu Trung TửTử) được hỗ trợ đi lại trong phòng dưỡng thương từ hai đến ba giờ trước khi có thể nằm xuống nghỉ ngơi. Ba ngày sau đó chính là khoảng thời gian khó khăn nhất đối với cậu. Tiểu Trung TửTử tạm thời có thời gian nghỉ ngơi sau những rối loạn về thể chất và tinh thần đang hoành hành bên trong mình

 


Trong thời gian này, Tiểu Trung Tử chỉ muốn nằm một chỗ nhìn vô định lên trần nhà, thân dưới cậu không mặc quần cho vết thương lành từ từ và để lộ lông ngỗng gắn vào chỗ bị thiến. Để tránh nhiễm trùng vết thương, việc uống nước bị nghiêm cấm trong thời gian này, điều này vô cùng đau đớn. Điều quan trọng nhất là duỗi chân. Mỗi lần duỗi ra, đau đến mức tim gan đều nát, toàn thân run rẩy. Tuy nhiên, điều này là cần thiết đối với người bị thiến, nếu không có thể khiến vòng eo bị còi xương và không thể thẳng suốt đời.


Khung cảnh duy nhất là trần nhà thay đổi không ngừng. Mọi tiếng động đều được phóng to lên gấp mười lần trong đôi tai nhạy cảm của cậu, thậm chí một tiếng động nhỏ nhất cũng mang lại sự khó chịu. Cơn đau rất dữ dội – nó như một người bạn đồng hành thường xuyên trong cả giấc ngủ và không thể nào xua tan khỏi suy nghĩ. Thỉnh thoảng, ký ức về Tiểu Mai yêu dấu của cậu tiếp tục hiện về như một bài ru êm dịu mùa thu xoa dịu trái tim bị tổn thương, lôi kéo cậu trở lại những ngày hẹn hò lén lút với nàng ngày nào...

Tiểu Trung Tử cố gắng tập trung nhớ lại những mùa thu cùng Tiểu Mai dưới tán cây phong lá đỏ lá rụng lãng mạn lại vô tình dấy lên những làn sóng khao khát dục vọng. Nhắm mắt lại, cậu thấy Tiểu Mai nằm trong vòng tay mình, nhẹ nhàng vuốt ve mặt và thì thầm vào tai cậu những lời nói ngọt ngào:

“Thiên ca ca, sau này chúng ta lớn thêm chút nữa, huynh sẽ cưới muội nhé! Muội cả đời này chỉ muốn gả cho huynh thôi.”

Một phần dục vọng bị dồn nén đang chảy trong huyết quản, hình ảnh Tiểu Mai càng hiện rõ hơn. Nàng thật sự biết cách trêu chọc cậu bằng sự dịu dàng. Cậu lại hồi tưởng về lời hứa của bản thân:

“Ta hứa với muội. Đời này, kiếp này ta chỉ yêu có mình muội thôi! Cho dù cha muội chỉ là một chức quan thất phẩm nhỏ nhoi, ta vẫn nhất quyết xin cha ta cưới muội!”

Đôi mắt long lanh tràn đầy tia hi vọng của Tiểu Mai ngước lên nhìn Thành Thiên say đắm:

“Muội yêu huynh…”

“Ta cũng yêu muội lắm.” Một nụ hôn ngọt ngào trao nhau thiết tha. Cậu hình dung được thoang thoảng mùi thạch thảo trong gió hay dư vị tình yêu còn đọng lại trên môi

Những cảm xúc đó thúc đẩy những đam mê nam tính còn sót lại của Tiểu Trung Tử nhưng nó lại khiến vùng bị thiến chưa kịp lành của cậu cương cứng làm tăng đau đớn bội phần. Cậu la lên thảm thiết vì cảm giác nóng rát ở hạ bộ làm cậu cảm thấy như muốn chết một lần nữa. Nỗi thống khổ của cậu quá lớn, gần như không thể giữ được sự tỉnh táo. Có vẻ như thời gian đã trôi qua vô tận kể từ khi Thái Công Công cắt bỏ bảo bối của cậu. Điều ước duy nhất giờ đây là có ai đó có thể giúp cậu thoát khỏi nỗi đau khổ này.

Cảm thấy hoàn toàn bất lực, Tiểu Trung Tử cố nghĩ về một viễn cảnh tốt đẹp hơn khi mình phục vụ Vĩnh Uy Đế một cách trung thành. Biết đâu cậu sẽ được trọng dụng, ban cho nhiều bổng lộc rồi tìm được sự giải thoát tạm thời khỏi tổn thương tâm lý to lớn mà cậu đang phảiđối mặt.

Sau ba ngày dưỡng thương, lông ngỗng cuối cùng được rút ra, nước tiểu chảy róc rách không kiểm soát. Ca phẫu thuật đã may mắn thành công nhưng từ giờ cậu sẽ đối mặt với việc són ra quần không kiểm soát. Mỗi ngày trôi qua, dục vọng không hề thuyên giảm mà chỉ càng làm tăng thêm cường độ dày vò của cậu. Ngay cả một chút suy nghĩ về khoái cảm cũng khơi dậy những phản ứng từ sâu bên trong cậu như một cơn đói dai dẳng.

 

Sau 100 ngày, cậu cũng hồi phục hoàn toàn để tiến cung. Tiểu Trung Tử cũng dần nhận ra sự thay đổi của mình theo hướng nữ tính hơn. Ngực của nhô ra và hơi múp. Làn da cũng trở nên mềm mại hơn và các cơ bắp dần nhão đi. Giọng cậu bây giờ trở nên nhẹ nhàng và cao hơn. Những sợi râu lún phún trên mặt trai cũng dần rụng đi. Cậu nhận ra mình có mùi khó chịu là do việc tiểu tiện không kiểm soát nên dáng đi của Tiểu Trung Tử có phần rụt rè, kiễng chân với những bước đi nhỏ nhưng nhanh nhẹn. Lúc đầu, cậu không thể chấp nhận những thay đổi này nên chỉ cảm thấy xấu hổ nhưng cuối cùng cậu đã học được cách thích nghi với diện mạo mới của mình.

 


Để bớt cô đơn, Tiểu Trung Tử kết bạn với những người khác trong cung. Bên những tách trà, họ chia sẻ những câu chuyện trước khi bị hoạn, cười đùa về những câu chuyện cũ và thỉnh thoảng rơi lệ cho số phận bán nam bán nữ của mình. Bất chấp những khác biệt to lớn, tình anh em gắn kết với nhau bằng những khó khăn và sự tôn trọng lẫn nhau. Bên trong những bức tường của Tử Cấm Thành, Tiểu Trung Tử tìm thấy niềm an ủi giữa những tâm hồn đồng điệu, học cách cân bằng giữa mặc cảm và vai trò bản thân.

Comments

Popular Posts